VÁN BÀI AN ỦI - Trang 173

quan tài: Chú Maurice Charpieu này là ai nhỉ? Chẳng ai đến từ biệt
chú cả.

Các lối đi đã hết người. Anouk tìm bàn tay chúng, tiến đến miệng

hố và thì thầm:

- Nào Nounou của em... Xong rồi chứ? Anh đã tìm lại được tất cả

những con người kỳ diệu mà anh đã kể biết bao lần cho chúng em
nghe rồi chứ? Trên ấy hẳn phải ăn mừng to lắm nhỉ, không đúng thế
sao? Và... và những con cún bông của anh? Nói cho bọn em nghe đi...
Chúng cũng ở trên đó chứ?

Sau đó, bọn trẻ đi dạo và cô ngồi bên anh như cô vẫn làm những

năm trước đó.

Ném lên đầu anh những viên sỏi nhỏ vơi thú vui đuợc thấy anh

ngước mắt lên trời một lần nữa và hút điếu thuốc cuối cùng với anh.

Cảm ơn, những vân gỗ cuốn nói. Cảm ơn.

Họ trở về trong yên lặng và, đúng lúc tất cả ba người họ đang

định nói với nhau rằng cuộc đời là tiết mục biểu diễn phòng trà dở
nhất trần đời, Alexis chúi về phía trước để vặn to tiếng.

Ferré nhắc lại cho họ nghe rằng điều đó thật là phi thường

*

và,

đồng ý - nhưng chỉ vì đó là ông và vì Nounou biết ông ta khi ông ta
còn chưa nổi tiếng - họ chấp nhận tin vào điều ấy trong ba phút, thời
gian cho bài hát đáng nguyền rủa này. Sau đó, cậu tắt radio, nói đến
chuyện khác và lưu ban lớp bảy.

Một tối, Anouk vốn bị câu chuyện này xáo trộn từ lâu, bỗng đưa

ra một quyết định quan trọng:

- Này, cưng của mẹ...
- Dạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.