VÁN BÀI AN ỦI - Trang 191

thật... trần trụi, tiếng cánh cửa khép sau lưng anh và số bậc cầu thang
ngăn cách anh với thế giới những người sống: hai mươi bảy.

Hai mươi bảy bậc làm cậu cảm thấy mình đông cứng lại, nặng nề

thêm. Hai mươi bảy lần chân cậu bước vào khoảng không và hai nắm
tay cậu ngày một nắm chặt trong túi. Hai mươi bảy bậc để nhận ra
rằng thế là xong, rằng cậu đã bước sang phía bên kia. Bởi lẽ thay vì
thông cảm với nỗi buồn của cô và trách móc thái độ của Alexis, cậu
không thể ngăn mình cảm thấy khoan khoái: chỗ đó đã trống.

Và khi mẹ cậu bắt đầu cà khịa với cậu bởi vì cậu quên mang cái

khay về, lần đầu tiên trong đời cậu đã cãi lại bà.

Tấm da cậu bé đã ở lại trên cầu thang rồi.

Cậu không ôn lại bài trên tàu và tối đó cậu ngủ thiếp đi khi đã

giảng hòa với bàn tay phải của mình. Suy cho cùng, chính cô ấy đã
nắm lấy nó đấy chứ... Cậu không cảm thấy bớt xấu hổ hơn vì điều đó,
cậu chỉ... già đi mà thôi.

Phần còn lại, tôi lại có lý thêm lần nữa. Alexis đã quay về.
- Bao giờ bố con qua đón con? Anouk hỏi cậu vào cuối kỳ nghỉ lễ

Phục sinh.

- Không bao giờ.
Nhờ mẹ tôi và những công việc từ thiện của bà, người ta đã xin

được cho bà một chỗ ở trường trung học cơ sở Saint-Joseph và tôi lại
tìm thấy chỗ của tôi, trên con đường bà đi...

Tôi thấy nhẹ cả người. Anouk, người lẽ ra phải giao kèo với số

phận, hay với quỷ thì đúng hơn, đã thay đối cả cuộc đời. Thôi uống
rượu, cắt tóc rất ngắn, xin làm việc ở khu cấp cứu và không để cho
bệnh nhân làm tổn thương mình nữa. Hài lòng với việc làm cho họ
ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.