VÁN BÀI AN ỦI - Trang 192

Cô cũng quyết định sơn lại căn hộ của mình, như thế, sau một cái

búng tay sau khi uống xong tách cà phê:

- Đi tìm Charles đi! Cuối tuần này ta sẽ sơn bếp!

Và thế là trong khi rửa tường, chúng tôi đã tóm tắt được câu

chuyện... Tôi không còn nhớ làm thế nào mà câu chuyện lại lái sang
bố cậu ấy, nhưng Anouk và tôi đã thôi không nổi cáu vì những miếng
cọ rửa được một lát:

- Quả là ông ấy cần một bạn diễn, nhưng khi ông ấy nhận thấy là

con chưa đến tuổi cổ thể chạy theo tiền cát xê, thế là hết, con không
làm ông ấy quan tâm nữa...

- Thôi đi... Anouk thở dài.
- Con thề với mẹ đấy! Gã ngốc ấy đã tính nhầm! “Con mới mười

lăm tuổi thôi à? Con mới mời lăm tuổi thôi à?”, ông ấy không ngừng
vừa nhắc lại với con cầu đó vừa nôi cáu “Con chắc chứ? Con mới
mười lăm tuổi thôi sao?”

Vì cậu cười, chúng tôi cũng cười theo, nhưng... nói thế nào nhỉ...

Bột tẩy Saint-Marc, nó tẩy rất sạch, phải không? Không, tôi nói thế vì
chúng tôi phải mất một lúc mới lại bắt đầu nói chuyện được, bởi lẽ
chúng tôi đang mải nhổ ra những tinh thể xút nhỏ xíu...

- Con thấy là mình đã phá vỡ bầu không khí, Alexis nói vui,

nhưng, kìa, thôi đi nào! Con đã tới đâu...

Cô thì trái lại, và thế là tất cả những tính toán của tôi đều rõ là sai

bét, cô đã không sống sót trong thời gian cậu ấy vắng mặt. Không bao
giờ để tôi gặp lại cô nữa. Tôi gõ cửa vô ích và lo lắng rời khỏi đó,
chân nhảy bốn bậc một trên cầu thang cũ nát của họ.

Tôi đã sai lầm hoàn toàn. Chỗ đó sẽ không bao giờ trống nữa.
Nhưng tôi có một lá thư... Vả lại đó là lá thư duy nhất mà tôi

chưa từng nhận được trong bốn năm ở nội trú...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.