VÁN BÀI AN ỦI - Trang 193

Xin lỗi cháu nếu như hôm qua cô đã không mở cửa cho cháu. Cô

thường nghĩ đến cháu. Tôi nhớ cậu. Tôi yêu cậu.

Lúc đầu tôi hơi khó chịu, rồi tôi gạch từ “cậu” và đôt lá thư đi khi

đã đọc xong. Cô ấy nhớ tôi, đó là tất cả những gì tôi muốn biết.

Mà tại sao tôi lại bới tất cả những chuyện đó lên nhỉ? A, phải

rồi... nghĩa trang...

Đúng là bây giờ cậu đã lớn... Những sự phản bội của cậu đều hợp

pháp...

Cô sẽ không bao giờ còn như trước sau lần cậu bỏ đi theo kiểu

Italy. Phải chăng sự kiêng cữ của cô đã khiến cô... thận trọng hơn? Lúc
này ai cản cô đón chúng tôi, siết chặt chúng tôi, nghiến ngấu chúng tôi
và cho chúng tôi tất cả? Tôi không tin.

Đó là sự nghi ngờ. Sự chắc chắn mình cô đơn. Và sự thận trọng

đột xuất này, sự dịu dàng lạ lùng này, sự thay đổi điện áp này, đó là
một cái giá treo cổ, một cái móc bám vào tĩnh mạch chủ. Cô không
còn chọc ghẹo chúng tôi nữa, không còn vừa nói vừa cười khùng khục
“Ờ... Có một cô Julie nào đó gọi điện...” trong khi thằng Pierre ngu
ngốc lại quên mất cuốn sách địa lý của nó, và giam mình trong phòng
cô khi cậu chơi thật hay.

Sợ hãi.

•••

Qua khỏi ga Saint-Lazare, giao thông trở nên đỡ kinh khủng hơn.

Charles đi đường vồng, rồi đoàn xe bằng cách theo những lộ trình chỉ
dẫn trên đài và bắt đầu nhìn kỹ mặt tiền các tòa nhà khi đến chỗ đèn
đỏ. Nhất là mặt tiền ngôi nhà này, dọc theo quảng trường Louis XVI
với những con vật theo phong cách Nghệ thuật trang trí mà anh rất
thích.

Chính bằng cách đó mà anh đã quyến rũ được Laurence...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.