VÁN BÀI AN ỦI - Trang 197

- Nhưng... Ba biết mà... Bài hát của Cohen...
- Thế á?
- Con thích lắm.
- Tuyệt vời. Vậy là cuối cùng ba cũng có thể kết nạp con rồi nhỉ?
Và anh vừa tắt máy vừa hình dung ra nụ cười của nó.

Phần tiếp theo buồn hơn.
Lại cất Sibelius vào hộp đựng đĩa, khoác một chiếc áo len, đi về

phía bếp, mở những cái vung, bắt đầu tách chỗ đã quá chín khỏi chỗ
đã cháy thành than, thở dài và rốt cuộc thì vứt tất cả vào thùng rác. vẫn
còn can đảm ngâm tất cả xoong nồi, vớ lấy cái chai và liếc nhìn lần
cuối những cái chân nến lố lăng kia...

Tắt đèn, đóng cửa và... chẳng biết phải làm gì.
Vậy nên chẳng làm gì.
Chờ đợi.
Uống.
Và, như trong phòng khách sạn “đêm” trước, dõi theo kim giây

đồng hồ.

Cố đọc.
Mà không.
Nhạc kịch nhé?
Quá ồn.
Trấn tĩnh lại khoảng nửa đêm. Laurence không phải loại người

liều mình để mất một chiếc giày trên lòng đường...

Không đầu.
Tối nay không có bà tiên tốt bụng...
Chỉ hai giờ. Một bữa tối bên người tâm đầu ý hợp và thời gian để

bắt được taxi, hai giờ là điều có thể xảy ra.

Không đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.