VÁN BÀI AN ỦI - Trang 203

- Thôi nào...
Rồi quay lại:
- Mathilde?
- Mathilde cái gì?
- Em sẽ không ngăn anh gặp lại nó nữa, phải thế không?
Chưa bao giờ như thế, đọc thấy một kiểu hoảng hốt trên khuôn

mặt xinh đẹp này.

- Sao anh lại bảo em thế?
- Anh không còn can đảm dọn bàn ăn, Laurence ạ. Anh... anh

nghĩ là anh đã cần đến em và...

- Nhưng cái gì... Nhưng anh đang ở đâu vậy? Anh đi đâu? Anh

làm gì?

- Anh mệt.
- Cái đó thì em biết. Cám ơn. Anh đã nói với em hàng trăm lần

rồi. Nhưng sự mệt mỏi đó là cái gì? Đúng ra thì nó có nghĩa là gì nào?

- Anh không biết. Anh đang tìm.
- Lại đây, cô thầm van xin.
- Không.
- Tại sao?
- Thật quá buồn, chúng ta đã trở nên như thế. Chúng ta không thể

tiếp tục như vậy chỉ vì nó. Điều đó không... Em nhớ lại đi... Và điều
đó lại diễn ra trong một cái cầu thang ở nơi khác... Em hãy nhớ lại em
đã nói gì với anh hôm... Hôm đầu tiên...

- Em đã nói gì với anh nữa? cô bực mình.
- “Con bé xứng đáng hơn.”
Yên lặng.
- Nếu cô ấy không ở đó, Charles tiếp lời, chính em đã phải ra đi.

Và từ lâu rồi cơ...

Cảm thấy những móng tay cô quặp vào vai anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.