VÁN BÀI AN ỦI - Trang 23

quệt nước mắt, nước mũi và phân ngựa lên hết chiếc áo sơ mi của tôi
vừa lấy hết sức đẩy tôi.

Người ta có thể gọi cử chỉ đó là “ôm ai vào lòng không nhỉ”? Có,

tôi quyết định, có. Và đó là lần đầu tiên.

Lần đầu tiên... và khi tôi nói tám tuổi, chắc chắn tôi đã nhầm. Tôi

đoán tuổi cực tệ. Có thể là chuyện xảy ra sau đó nữa... Chúa ơi, vậy
mà đã bao nhiêu năm trôi qua, không phải sao?

Nhưng con bé ở đó rồi, đó, con bé ở đó rồi. Nó chiếm hết lớp áo

trong của tôi và tôi đã lợi dụng điều ấy thật lâu, bàn chân lạnh cóng và
đôi cẳng chân đau nhức chẳng mấy chốc bị gắn chặt vào cái trường
đua ngựa khốn kiếp xứ Normandie này, để che cho mọi người khỏi
nhìn thấy nó và mỉm cười ngờ nghệch.

Sau đó, trên xe, khi con bé cuộn tròn ở hàng ghế sau:
- Con ngựa của con tên là gì rồi ấy nhỉ? Pistache à?
Không có câu trả lời.
- Caramel à?
Dưới nước

*

.

- À, đây rồi, bố nhớ rồi! Chouquette!
- ...
- Này? Con có thể hy vọng gì ở một con ngựa đua xấu xí và ngu

ngốc, mà lại còn tên là Chouquette nữa... Hả? Thật đấy? Đây chắc là
lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó vào vòng chung kết, con
Chouquette béo ấy, bố cam đoan với con đấy!

Tôi thật là tệ. Tôi đã đua ngựa bao nhiêu lần, vậy mà tên con

ngựa tôi cũng không chắc. Khi nghĩ kỹ lại, tôi cho rằng tên nó là
Cacahuète...

Thôi, dù sao con bé cũng quay đầu lại.
Tôi vừa chỉnh gương chiếu hậu thẳng đứng vừa nghiến răng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.