VÁN BÀI AN ỦI - Trang 27

Tôi loạng choạng. Còn hơn cả những gì tôi hình dung. Còn hơn

cả những gì tôi mong muốn. Tôi... Tôi bị hạ gục.

Những bài tình ca đáng nguyền rủa... vẫn luôn xảo trá như vậy...

Khiến chúng ta còng lưng chưa đầy bốn phút sau đó. Những cái lao
đáng nguyền rủa trong những trái tim thống kê của chúng ta.

Vừa trả lại con bé cái tai nghe của nó vừa thở hắt ra.
- Hay nhỉ?
- Ai hát đấy?
- Neil Hannon. Một ca sĩ người Ailen... Nào, lần này thì nghe

nhé?

- Nghe nào.
- Và ba đừng dừng lại đấy nhé?
- Don’t worry sweetie, it’s gonna be all right, tôi nhai tóp tép theo

kiểu cao bồi.

Con bé lại mỉm cười. Giỏi lắm, Charly, giỏi lắm...
Và tôi quay lại lối đi nơi tôi đã để nó lại bởi vì đúng là bài hát nói

đến một lối đi, không nghi ngờ gì nữa.

- Nếu em là lối đi, anh sẽ theo em đến cùng... Nếu em là đêm tối,

anh sẽ ngủ suốt ngày... Nếu em là ban ngày, anh sẽ khóc cả đêm... Bây
giờ con bé dính chặt vào tôi để không bỏ mất một mẩu nào... Bởi vì em
là lối đi, sự thật và ánh sáng.

Nếu em là một cái cây, anh có thể vòng tay ôm em... và... em... em

không thể phàn nàn. Nếu em là một cái cây... anh có thể khắc những
chữ cái đầu tên anh lên thân em và em không thể rên rỉ bởi vì những
cái cây, chúng không rên rỉ...
(chỗ này tôi hơi dịch thoáng, “Cos trees
don’t cry”, OK, được, Neil, xin lỗi cậu nhé, tôi có một con bé thiếu
niên đang gây sức ép ở đầu dây đây). Nếu em là một người đàn ông,
anh... anh vẫn cứ yêu em... Nếu em là một đồ uống, anh sẽ uống hết cả
em... Nếu em bị tấn công, anh sẽ giết người vì em... Nếu tên em là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.