VÁN BÀI AN ỦI - Trang 29

- Không, con bé thú nhận, không. Khi người ta yêu, người ta

không cần nghe loại ca từ này, con hình dung thế...

Sau vài phút tôi cẩn thận cạo vét cặn đường dưới đáy tách:
- Quay trở lại với chuyện ba nói lúc nãy...
Con bé ngước mắt về phía đó, về phía câu hỏi của tôi lúc nãy.
Tôi không động đậy.
- Đường hầm và những thứ khác... Cái đó thì... Con cho rằng...

quả là chúng ta phải dừng lại đó... Kiểu như là người nọ không quá
thèm thuồng người khác, ba thấy không?

- Ờ... không rõ lắm, không...
- Vậy... ba có thể tin tưởng là con sẽ giúp ba tìm được một món

quà cho mẹ và con có thể tin tưởng là ba dịch cho con những bài hát
con thích... và... Như vậy.

- Thế thôi à? tôi nhẹ nhàng phản ứng, con chỉ đề xuất với ba có

thế thôi à?

Con bé đã lại đội mũ áo lên.
- Vâng. Hiện tại là thế... Nhưng mà... thực ra thế là nhiều rồi. Thế

là... vâng... thế là nhiều rồi.

Tôi nhìn thẳng vào mặt con bé.
- Sao ba lại mỉm cười như một gã ngốc thế?
- Bởi vì, tôi vừa trả lời vừa giữ cửa, bởi vì nếu con là con chó của

ba, ba sẽ có thể đổ cho con ăn đồ thừa và cuối cùng thì con sẽ là friend
trung thành của ba.

- Ha, ha! Láu cá quá.
Và trong khi chúng tôi chờ dòng xe hơi băng qua, bất động trên

mép vỉa hè, con bé nhấc một chân lên và làm ra vẻ tè vào quần tôi.

Con bé đã thành thật với tôi và trong cầu thang cuốn, tôi quyết

định cũng làm thế với nó:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.