VÁN BÀI AN ỦI - Trang 270

giác mình vẫn còn có ích, phật ý khi người ta gọi mình là “bác sĩ” và
lặng lẽ lấy thuốc ở trạm xá. Tất cả những viên thuốc đã hết hạn sử
dụng... Đúng vậy, bà sống một mình và... Còn cô? bà hỏi. Còn cô thì
sao?

Vậy là tôi kể bà nghe cuộc sống thường nhật của tôi, nhưng đến

một lúc, tôi thấy là bà không nghe tôi nữa. Bà cần phải đi. Người ta
chờ bà.

Còn Alexis thì sao? Ồ... Thế là bà hơi sầm mặt... Nó ở xa và bà

cảm thấy rõ là con dâu bà không ưa bà lắm... Bà luôn có cảm giác làm
phiền... Mà thôi, nó có hai đứa con xinh xắn, một con bé lớn và một
thằng con trai bé lên ba tuổi và đó mới là cái quan trọng nhất... Tất cả
họ đều khỏe...

Khi chúng tôi lại ra bến tàu thì tôi hỏi bà có tin tức gì của cậu

không. Thế còn Charles của chị thì sao? Thế là bà mỉm cười. Phải rồi.

Tất nhiên rồi... Cậu làm việc nhiều, cậu đi khắp nơi trên thế giới,

cậu có một hãng lớn gần ga phía Bắc, cậu sống với một người phụ nữ
xinh đẹp. Một người phụ nữ Paris chính hiệu... Người lịch thiệp nhất...
Và cậu cũng vậy, cậu có một cô con gái lớn... Hơn nữa nó còn giống
cậu y hệt...

Charles lảo đảo.
- Nhưng... Nhưng làm sao cô ấy biết...
- Tôi không biết. Tôi cho rằng bà ấy không bao giờ rời mắt khỏi

cậu đâu.

Mặt anh co rút lại.

- Tôi xuống bến sau đó mà đầu óc đảo lộn hoàn toàn và... lần cuối

cùng tôi nhận được tin về bà ấy, đó là lúc người ta báo cho tôi biết lễ
an táng bà vào ngày hôm sau nữa.

Và không phải Alexis là người báo cho tôi, đó là một cô hàng

xóm chơi thân với bà và cô ấy đã tìm số điện thoại của tôi trong đám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.