VÁN BÀI AN ỦI - Trang 272

những người đào huyệt đi lùi lại, tất cả họ bắt đầu hoan hô. Rất lâu, rất
lâu...

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng vỗ tay trong một nghĩa

trang và thế là, cuối cùng tôi cũng cho phép mình khóc: bà đã nhận
được lòng tôn kính... và tôi thấy không một linh mục nào hay bất kỳ
một diễn văn sáo rỗng nào có thể nói điều gì hợp hơn về bà...

Alexis nhận ra tôi và nó đã gục vào lòng tôi. Nó nức nở nhiều đến

mức tôi không hiểu rõ lắm nó than vãn gì với tôi. Đại thể nó là một
đứa con tồi và rằng nó đã không chăm bà đến cùng. Tôi lại nhét tay
vào túi, trời lạnh và làm thế hơi dễ. Vợ nó mỉm cười mím môi với tôi
và cô ta đến gỡ nó ra khỏi chiếc áo choàng của tôi. Sau đó tôi đi khỏi
bởi vì... tôi chẳng có việc gì làm ở đó nữa... Nhưng trong bãi đậu xe,
một người phụ nữ gọi tên tôi. Chính cô ấy, cú điện thoại... Cô ấy bảo
tôi: chị lại đây, ta đi uống thứ gì nong nóng. Được, khi nhìn kỹ cô ấy,
cậu sẽ hiểu ngay rằng đồ uống nóng, đó không phải là thư cô ấy thích
trên đời... Vả lại, cô ấy còn gọi một ly pastis...

Và chính cô ấy đã kể tôi nghe những năm cuối đời của Anouk.

Tất cả những gì bà đã làm cho những người này, và hơn thế nữa!
không phải ai cũng đến được! Không có đủ chỗ trong chiếc xe ca của
con trai nhà Sandy! Và rằng hơn nữa đó cũng chẳng phải là xe của
nó...

Tôi không kể chi tiết cho cậu nghe đâu, cậu biết bà ấy rõ như tôi

mà... Cậu hình dung rõ mà... Người phụ nữ này có vài vấn đề về... ờ...
diễn đạt, nhưng vào một lúc nào đó, bà ấy nói một điều rất hay:
“Người phụ nữ ấy, biết nói sao nhỉ, thế này, bà ấy có một trái tim to
như một cái túi dây chun

*

, đấy tôi nói thế đấy...”

Mỉm cười.

- Vì sao bà ấy chết? tôi hỏi cô ấy. Nhưng cô ấy không thể nói

nữa. Tât cả những điều đó, nó khiến cô ấy quá buồn... Thế rồi bỗng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.