VÁN BÀI AN ỦI - Trang 275

Yên lặng.
- Bây giờ sẽ đắt đỏ hơn đây...
- Gì cơ?
- Thì công cho bác sĩ ấy...

Sylvie đã đứng dậy. Bà liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc, đặt một

xoong nước lên đun, rồi, mắt nhìn vào hư không, tiếp tục nói rất nhỏ:

- Trên đường trở về, giữa những đám kẹt xe, tôi nhớ lại một câu

mà bà ấy đã nói trước đó hàng triệu năm khi chúng tôi đang rên rỉ
trong những phòng thay đồ sau một ngày đặc biệt vất vả: “Cô muốn
tôi nói cô nghe không, bạn thân mến... nghề này chỉ có một thuận lợi
duy nhất: nó cho phép chúng ta ra đi mà không làm phiền ai cả...”

Ngẩng đầu lên:
- Thế đấy Charles thân mến của tôi, cậu biết nhiều bằng tôi rồi

đấy...

Bà bắt đầu đi đi lại lại và anh cảm thấy đã đến lúc để cho bà yên.

Không dám ôm hôn bà.

Bà đuổi kịp anh ở hành lang cầu thang.
- Khoan đã! tôi có cái này cho cậu...
Và bà chìa cho anh một cái hộp quấn băng dính to xung quanh

trên đó có tên anh viết bằng chữ in hoa.

- Vẫn là cái ông tốt bụng ấy... Ông ấy hỏi tôi có biết một người

nào đó tên là Charles không và ông ấy đã lấy cái này ra khỏi áo
choàng của mình. Ở nhà bà ấy, chỉ có một cái túi to cho con trai bà với
những món quà cho bọn trẻ, và thêm cái này...

Charles kẹp nó vào nách và bước đi như một âm binh. Thẳng

phía trước. Phố Belleville, khu phố Temple, quảng trường République,
Turbigo, Sébasto, khu Les Halles, Châtelet, sông Seine, Saint-Jacques

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.