VÁN BÀI AN ỦI - Trang 278

cấp cứu... Nào! Ta ở rất gần Cochin, kia kìa. Anh chắc chứ? Không
nên để anh ta lại như thế, hả? Anh ta bảo sao?

Anh ta bảo là anh ta chắc chắn mà.

Vậy là đàn ông tản đi. Một người chết không chết, cái đó chẳng

có gì đáng quan tâm mấy.

Và rồi... không có gì rắc rối thì không nên gây rắc rối. Tuy nhiên

có một công dân tốt đề nghị với anh là anh ta sẽ ghi lại hộ anh biển số
của tay lái xe và sẽ ra làm chứng trước các hãng bảo hiểm.

Charles siết chặt cái hộp vào lòng và quay đầu từ phải sang trái.
Không. Cám ơn. Anh chỉ hơi điên điên chút thôi. Rồi sẽ qua cả.

Không vấn đề gì.

Người duy nhất ở lại cạnh anh trên chiếc ghế băng là một dạng ăn

mày. Hắn chẳng có tài cán gì, hắn buồn bực.

Charles hỏi hắn xem hắn có thuốc lá không.
Lúc nghiêng mình về phía ngọn lửa, tưởng như anh sắp xỉu. Quay

ngược trở lại chậm hết mức có thể, đưa lưỡi liếm môi để không làm
bẩn đầu lọc điếu thuốc và hít một hơi dài điềm tĩnh.

Sau một hồi rất lâu, có thể là một tiếng, thiên thần hộ mệnh của

anh chìa cánh tay ra.

Nó chỉ cho anh một cửa hiệu thuốc.

Cô bé điều chế viên, Géraldine, tên cô ghi rõ trên ngực, chợt kêu

lên khi thoáng thấy anh. Bà chủ của cô chạy lại, mời anh ngồi xuống
một chiếc ghế tựa và khiến anh đau đớn với hàng ngàn thú vui.

Cơn say của y hiệu...
Người bạn mới của anh đứng lại trước cửa kính và giơ ngón tay

cái lên để truyền dũng khí cho anh.

Người bạn mới của anh rất mến Géraldine...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.