Đó là sự thật.
Nhưng, khi chân trời cứ mở rộng ra, chuyến đi này với anh
dường như khó thực hiện hơn. Anh đã bỏ lại dòng xe bên tay trái và
nghĩ tới bóng râm của một chiếc xe tải cực lớn.
Theo bản năng, dưới mỗi tấm biển thông báo một lối rẽ, lại
thoáng chạm tay vào cái gạt đèn hiệu.
Chỉ tại trí nhớ của anh, anh cả quyết. Ttt tt... Sự khiêm tốn giả
hiệu... cái che nắng thật tiện lợi khi người ta hướng về phía Nam... Ta
hãy nói một chút về anh ta, và trả lại cho chú mèo bị nhúng nước sôi
này cái gì thuộc về anh ta.
Charles vô tình mà trở thành kiến trúc sư, để tỏ lòng kính phục, vì
lòng trung thành, và bởi vì anh vẽ rất đẹp. Tất nhiên, những gì anh
thấy, những gì anh hiểu, anh nhớ mãi, nhưng anh còn đại diện cho nó.
Một cách dễ dàng. Một cách tự nhiên. Trên trang giấy, trong không
trung, và trước bất kỳ công chúng nào. Ngay cả những ánh mắt khiến
nản lòng nhất cuối cùng cũng phải đồng ý. Nhưng tài năng đó không
đủ. Điêu mà anh vẽ ra rất tốt, chính là những lý luận của anh, sự sáng
suốt của anh.
Anh là người bình lặng, kiên nhẫn và chỉ riêng việc suy nghĩ, khi
ở bên anh, cũng trở thành một đặc ân. Thậm chí còn hơn thế, một trò
chơi. Do thiếu thời gian, vẫn thường từ chối những chân giáo viên mà
nhiều người dành cho anh, nhưng khi ở hãng, thích được những thanh
niên vây quanh mình. Marc và Pauline, năm nay, tay Giuseppe tuyệt
vời hay là con trai ông bạn O'Brien của anh trước kia. Tất cả những
sinh viên này được nhiệt liệt chào đón trong những phòng làm việc
rộng rãi của họ ở phố La Fayette.
Anh khó tính đối với họ và áp đặt cho họ khối lượng công việc
khổng lồ nhưng đối xử với họ như những người ngang hàng. Các bạn
trẻ hơn nên nhanh nhẹn hơn tôi, anh khích lệ họ, vậy nên các bạn hãy
chứng tỏ điều đó đi. Các bạn sẽ làm việc như thế nào?