VÁN BÀI AN ỦI - Trang 347

Ra thế...
Cũng thấy rằng cô hoàn toàn không làm trò tinh quái nữa và thậm

chí còn có đôi mắt hơi quá long lanh để là người thật thà, vậy nên
quay về phía sân khấu để hiểu xem đứa nào trong số những con cá xạc
đin nhỏ này có thể đặt cô ấy vào tình trạng đó...

- Anh có con trong số đó à?
- Thậm chí là không, tiếng cười của anh nghẹn lại, nhưng chúng

luôn làm tôi xúc động, những buổi biểu diễn nho nhỏ như thế này...
Thật là ngốc nhỉ?

Đã lấy hai tay che mỗi bên mũi để anh khỏi thấy và, nhận thấy

anh vẫn đang nhìn cô chằm chằm, lại càng bối rối hơn:

- Ôi... Đừng nhìn tay tôi. Chúng...
- Không. Chính viên đá chạm màu của cô là cái tôi đang ngắm...
- Thế á? Cô vừa thở một hơi dài vừa lật ngược bàn tay và rất ngạc

nhiên khi thấy nó vẫn còn ở đó.

- Nó đẹp tuyệt.
- Vâng... Và rất cổ... Một món quà của... Thôi, cô vừa thì thầm

vừa chỉ cho anh những con sóng, tôi sẽ kể anh nghe phần tiếp sau
nhé...

- Tôi hy vọng thế, Charles thì thầm nhỏ hơn nữa.
Phần tiếp theo của buổi biểu diễn, anh nhìn cô trên gương mặt

của Alexis.

Lucas và lũ cướp biển của nó vừa mới đến bắt chuyện với họ

bằng cách hát một giai điệu uể oải:

Chúng tôi chính là những kẻ kinh khủng nhất, độc ác nhất,
Và chúng tôi làm gì trên con thuyền tồi tàn này?
Chúng tôi rửa cầu, chúng tôi rửa bát,
Thuyền trưởng, thế đủ rồi, chúng tôi trở thành chiếc búa!
Phải đánh bóng đồ đồng, phải đi đổ rác.
Thuyền trường, ông nghe rõ không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.