VÁN BÀI AN ỦI - Trang 38

- Búp bê Nga, tôi làu bàu, em biết không, một người đàn bà xinh

xắn, và càng quan tâm đến nó, em càng thấy nó bé nhỏ...

- Anh nói thế cho em đấy à? cô vừa nói đùa vừa đi khỏi.
Không. Cho anh.
Cô ấy nói đùa.
Cô ấy vừa nói đùa vừa đi khỏi.
Chính vì cái kiểu nói xen đó mà tôi phải lòng cô ấy, cách đây

nhiều năm rồi, khi bàn chân cô ấy lần ngược theo cẳng chân tôi trong
lúc chồng cô ầy vừa giải thích với tôi điều anh ta trông đợi ở công việc
của tôi vừa xoay xoay cái vòng quanh điếu xì gà của anh ta. In lên
mẩu giấy trong trắng này một cử động lên lên xuống xuống mà tôi cho
là... quá bất cẩn...

Vâng... Bởi vì một cô khác có thể dễ đoán trước hơn, hung hăng

hơn. Anh nói thế cho em à? cô ấy có thể chế giễu hay nghiến răng hay
chế nhạo hay cắn hay nhai hay bắn bằng ánh mắt hay bất kỳ cái gì
không độc bằng, nhưng không phải là cô ấy. Không, không phải là cô
ấy. Không phải là cô Laurence Vernes xinh đẹp...

Đó là mùa đông và tôi đã gặp lại họ trong một nhà hàng sang

trọng ở quận VIII. “Để uống cà phê,” anh ta nói rõ. Phải rồi... để uống
cà phê... Tôi là người cung cấp dịch vụ, không phải khách hàng.

Một chiếc bánh ngọt, tối đa là thế.
Cuối cùng tôi cũng đến.
Hổn hển, phanh áo, to kềnh. Với cái mũ bảo hiểm trong tay và

những ống sơ đồ kẹp nách. Chạy theo sau là tay bồi bàn vừa kinh ngạc
vừa khúm núm luôn tay giúp tôi cởi đống quần áo sờn rách và chạy
loăng quăng trên lối tôi đi. Hắn đã giơ tay cầm lấy cái áo khoác kinh
khủng của tôi và vừa đi khỏi vừa kiểm tra tấm thảm sàn màu sắc nhợt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.