VÁN BÀI AN ỦI - Trang 40

hốc đầu gối tôi, trong khi tôi tập trung vào những gì anh ta mong
muốn.

Anh ta hỏi tôi những chi tiết liên quan đến phòng ngủ của họ.

“Cái gì đó thoáng đãng đồng thời lại kín đáo,” anh ta không ngớt vừa
nhắc lại vừa cúi xuống những bản vẽ kích thước của tôi.

- Đúng thế không em yêu? Ta nhất trí chứ?
- Gì cơ?
- Phòng ngủ ấy! anh ta nhắc lại trong một cuộn khói mù mịt. Em

phải nghe một chút chứ...

Cô đồng ý. Chỉ duy nhất bàn chân xinh xắn của cô là lạc lối.
Tôi đã yêu cô ấy với ý thức đầy đủ về sự việc và khó mà thấy

được làm sao ngày nay tôi có thể phàn nàn bởi vì cô ấy vừa đi khỏi
vừa nói đùa...

Chính cô ấy là người giám sát việc thi công. Những cuộc hẹn của

chúng tôi tăng lên và, công việc càng tiến triển, những viễn cảnh của
tôi càng trở nên mờ nhạt hơn, những cái bắt tay của cô ấy càng kém
nhiệt huyêt hơn, những bức tường chống càng bớt ám ảnh hơn và công
nhân thì ngày càng vướng chân hơn.

Cuối cùng vào một tối, lấy cớ có một vấn đề không rõ lắm về sàn

nhà quá tối, hay quá sáng, cô ấy không biết nữa, cô ấy đòi tôi phải gặp
cô ấy trong một giờ tới.

Vậy nên, chúng tôi là những người đầu tiên khai trương nó,

phòng ngủ tuyệt đẹp ấy... Trên một tấm bạt để sơn, thoáng đãng và kín
đáo, giữa những mẩu thuốc và những chai white-spirit...

Nhưng, sau khi im lặng mặc quần áo vào, đi vài bước, mở cánh

cửa, đóng lại ngay, vừa quay về phía tôi vừa vuốt phẳng cái váy ngắn
và thông báo đơn giản:

- Em sẽ không bao giờ sống ở đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.