VÁN BÀI AN ỦI - Trang 42

Tài thật, tôi nghĩ.
Tài thật...
Nhưng trí thông minh của cô gái kỳ diệu này, trí thông minh có

khả năng phá hỏng sơ đồ bàn ăn của bạn trong vòng hai giây, khiến
cho một cuộc đoàn tụ gia đình trở nên chịu đựng được, quở mắng
những đứa nhóc chán chường mà không hạ nhục chúng, làm cho một
người phụ nữ như Laurence phải yêu mến (thật vô ích khi nói rõ rằng
hai chị khác chẳng bao giờ làm được thế, mặt khác điều này khiến tôi
luôn rất vui...) và làm cho đồng nghiệp của mình tôn trọng, người ta
gọi cô ấy là cô bé Vauban trong những văn phòng có nền lót dạ phớt
của một số vị dân cử (“Hồ sơ Balanda giành được, hồ sơ được nhận,
hồ sơ Balanda bảo vệ, hồ sơ không thể lấy”, một hôm tôi đọc được
điều này trong một tạp chí đô thị rất nghiêm túc), tất cả những điều ấy,
sự tinh tế ấy, lương tri ấy, chiếm được ngay cảm tình của mọi người.

Người đàn ông vắng mặt tối nay, và từ nhiều năm nay rồi, vẫn tồn

tại. Có điều anh ta cũng phải ở bên gia đình mình. Bên vợ anh ta (“ở
nhà Mẹ” như cô ấy bảo, với nụ cười nói thật là quá gượng gạo) và
trước cái vòng luồn khăn ăn của mình.

Anh hùng.
Và thẳng người trong đôi dép đi trong nhà...

Có điều là suýt nữa tên béo khốn kiêp đó làm chúng ta rối cả

lên... “Không, Charles, anh không thể nói thế... Anh ấy có béo đâu...”
Đó là kiểu đáp lại ngốc nghếch mà cô ấy vẫn nói với tôi hồi tôi còn
hào hiệp ngông cuồng và luôn cố chống trả cái cối xay lời này. Nhưng
từ đó tôi đã từ bỏ, tôi đã từ bỏ. Một người đàn ông, cho dù mảnh mai,
có khả năng nói năng bình tĩnh, không cười gằn, với một người phụ nữ
như cô ấy: “Cô cứ kiên nhẫn nhé, tôi sẽ ra đi khi các con gái tôi lớn”
thậm chí không xứng làm ngựa cho bà già Rossinante cưỡi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.