VÁN BÀI AN ỦI - Trang 41

Lần này điều đó được nói ra không chút kiêu ngạo, không cay

đắng và không gây gổ. Cô ấy sẽ không bao giờ sống ở đây...

Chúng tôi tắt đèn và xuống cầu thang trong bóng tối.
“Em có một cô con gái nhỏ, anh biết chứ? cô ấy tâm sự với tôi

giữa hai tầng nhà, và, trong khi tôi gõ vào ô cửa nhà bà gác cổng để trả
lại chìa khóa cho bà, cô ấy nói thêm rất nhỏ, cho mình cô ấy nghe:

“Một cô con gái bé bỏng xứng đáng nhiều hơn thế, em tin là

vậy...”

A! Sơ đồ bàn ăn! Đó luôn là thời điểm hay nhất của buổi tối...
- Nào... Laurence... bên trái tôi, ông bố già của tôi tuyên bố, sau

đó là anh, Guy, (khổ thân cô ấy... Gian hàng đồ tươi, cướp giật và
những phiền nhiễu của nhân viên ngay đằng trước...), bà, Mado, sau
đó là Claire, rồi...

- Không được! mẹ tôi tức tối giật tờ giấy khỏi tay ông. Đã bảo là

Charles ở đây và Françoise ở đây rồi mà... À, mà không, thế không
ổn... Bây giờ chúng ta lại thiếu một người đàn ông...

Chúng tôi sẽ ra sao nếu không có sơ đồ bàn ăn?
Claire nhìn tôi. Cô ấy biết trước là thiếu một người đàn ông... Tôi

mỉm cười với cô ấy và cô ấy nhún vai với vẻ hiên ngang để xua đuổi
cử chỉ âu yếm này của tôi vì cô ấy không thích.

Những ánh mắt của chúng tôi dẫu sao cũng còn giá trị hơn người

đó...

Không chờ đợi thêm nữa, kéo cái ghế đẩu trước mặt mình, giũ

khăn ăn và gọi người bán gia vị yêu mến nhất của chúng tôi:

- Này! Lại đầy nào, Guitou của em! Lại ngồi cạnh em để nói lại

cho em nghe em có quyền được gì với ba điểm khách hàng thân thiết
của em nào.

Mẹ tôi thở dài và đầu hàng:
- Ôi... thế thì mọi người thích ngồi đâu thì ngồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.