VÁN BÀI AN ỦI - Trang 43

Cho hắn chết.
“Nhưng sao em lại ở lại với nó?” tôi đã dằn từng tiếng hồi cô ấy

bằng mọi thứ giọng.

“Em không biết. Em hình dung là bởi vì hắn không muốn em

nữa...”

Và đó là tất cả những gì cô ấy tìm được để biện hộ. Vâng, cô ấy...

Cô em của chúng tôi... Cọc tiêu xinh xắn của chúng tôi và nỗi kinh
hoàng của Cung điện...

Gây thất vọng.
Nhưng tôi đã từ bỏ... Vì mệt và vì chính trực, tôi, người không có

khả năng quét trước cửa nhà.

Tôi có cánh tay quá ngắn để làm một công tố viên giỏi.
Và rồi còn có bao nhiêu vấn đề ẩn bên dưới, những vùng tối và

những mảnh đất quá trơn, ngay cả đối với tình yêu của một ông anh
trai như tôi. Vậy nên chúng tôi không nói đến chuyện đó nữa. Và cô
ấy tắt điện thoại di động. Và cô ấy nhún vai. Và đời là thế. Và cô ấy
cười. Và cô ấy chịu đựng nhà vô địch về dịch vụ để nghĩ tới chuyện
khác.

Phần tiếp theo không được kể. Quá rõ, quá biết.
Bữa tiệc nhỏ. Bữa tối thứ Bảy ở nhà những người được nuôi dạy

tử tế, nơi tất cả mọi người đều chơi bản nhạc của mình một cách kiên
cường. Bộ đồ ăn đám cưới, những cái gác dao khủng khiếp hình con
chó lùn, cái ly rơi, cân muối làm đổ xuống khăn bàn, tranh luận về
những cuộc thảo luận trên truvền hình, tuần làm việc ba mươi lăm giờ,
nước Pháp cuốn xéo, thuế má phải đóng và cái ra đa vẫn chưa được
chuyển đến, gã độc ác nói rằng người Ả rập đẻ quá nhiều con và cô
đáng yêu đáp lại là không nên vơ đũa cả nắm, bà chủ nhà thì nói là
thức ăn quá chín vì thích được người khác nói ngược lại và vị gia
trưởng thì lo lắng vì nhiệt độ chai rượu của ông.

Thôi... Tôi không bắt các bạn nghe tất cả những chuyện ấy... Các

bạn thuộc lòng chúng mà, những dấu ngoặc đơn nồng nhiệt và lúc nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.