VÁN BÀI AN ỦI - Trang 45

kitchen, indeed, bà vừa bảo đảm vừa viết một tấm hóa đơn...
oversized. Rồi một hôm, tôi cần phải chịu là bà ấy đúng: chẳng có gì
để nói thêm và tôi phải tìm lại được cô ấy.

Tôi biết là cô ấy làm việc ở hãng Chanel và, quyết định đánh liều,

quấn chặt những chữ C của các từ Chinh phục và Chơi bời trác táng,
nhưng không anh chàng khoác lác của tôi, đúng hơn là của các từ
Cuống cà kê và Chàng đẹp trai, tôi đẩy cánh cửa phố Cambon. Râu
cạo sạch trơn, thậm chí đôi chỗ bị sứt, nhưng cổ áo sạch sẽ và dây giày
mới tinh.

Người ta gọi cô, cô làm ra vẻ ngạc nhiên, mân mê những viên

ngọc trên món dây chuyền của mình, cô duyên dáng, thư thái và... Ôi,
sao mà bất nhẫn... Nhưng tôi không bối rối và mời cô rẽ qua hãng vào
thứ Bảy sau đó.

Và khi con chíp của cô phát hiện ra món quà của tôi, tức là của

cô, và khi tôi chỉ cho cô ấy người ta chiếu sáng ngôi nhà búp bê đẹp
nhất trên đời như thế nào, tôi biết rằng công việc đang tiến triển tốt.

Nhưng sau những cảm thán theo lệ, cô vẫn quỳ gối hơi quá lâu...
Trước tiên là thán phục, sau là bối rối và im lặng, cô đã tự hỏi cái

giá phải trả cho biết bao giờ hy vọng chắt chiu là gì. Đã đến lúc tôi
phải bắn băng đạn cuối cùng: “Cô xem đi, tôi vừa nói vừa cúi xuống
gáy cô, thậm chí có cả đá hoa cương đấy...”

Vậy là cô mỉm cười và để tôi yêu cô.

“Vậy là cô mỉm cười và yêu tôi” có vẻ hoành tráng hơn, phải vậy

không? Mạnh mẽ hơn, lãng mạn hơn. Nhưng tôi đã không dám... Bởi
vì tôi chẳng bao giờ biết được, tôi cho là thế... Và bây giờ khi tôi quan
sát cô, ngôi phía bên kia bàn, vui vẻ, nhã nhặn, thật khoan dung, thật
cao thượng với người nhà tôi, và vẫn luôn quyến rũ như thế, vẫn
luôn... Không, tôi không bao giờ thực sự biết được... Sau tấm thảm trải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.