VÁN BÀI AN ỦI - Trang 47

Bởi lẽ cho dù đó là da tôi, tôi thường thấy dường như, vào những

đêm rút quân, đó là những vết sẹo của cô, mà cô tìm cách khoanh
vùng và làm dịu đi như thế, bằng cách xoa bóp chúng rất nhẹ nhàng.

Nhưng chúng tôi không còn làm thế nữa... Bây giờ cô ấy gửi gắm

những rối loạn giấc ngủ của mình vào liệu pháp vi lượng đồng căn và,
ngay cả trong bóng tối, không cho tôi xem cái đang phập phồng nữa
và vặn mình dưới cái vẻ ngoài đẹp đẽ của cô ấy...

Lỗi tại ai? Tại Mathilde đã lớn quá và, như Alice trong câu

chuyện, nó vừa lao ra khỏi ngôi nhà nhỏ xíu của mình vừa biến ngôi
nhà thành bụi? Nó không cần tôi giữ bàn đạp bên lưng ngựa nữa và
chẳng mấy chốc sẽ nói được tiếng Anh tốt hơn cả tôi...

Tại sự chểnh mảng có vẻ như là quá nhẫn tâm của cha con bé

trước kia và với năm tháng đã gần như trở thành kỳ cục? Sự mỉa mai
đã chiếm chỗ cay đắng và thế càng tốt, nhưng tôi không giỏi so sánh
lắm. Ngay cả khi tôi không bao giờ nhầm ngày nghỉ học...

Tại thời gian đã làm không tốt công việc của nó? Bởi vì hồi đó

tôi trẻ, tôi trẻ hơn cô ấy một chút, thậm chí tôi còn là “cậu bé” của cô
ấy. Và tôi đã đuổi kịp cô ấy. Và tôi đã vượt quá cô ấy, tôi nghĩ thế.

Có những hôm tôi cảm thấy mình thật già nua.
Thật già nua...
Tại cái nghề hoang dã này khiến người ta luôn phải đấu tranh,

chiến thắng và lại đấu tranh? Với nó, chẳng bao giờ người ta thu được
gì, và khi sắp bước vào tuổi năm mươi, tôi có cảm giác mình vẫn còn
là cậu sinh viên nhớn nhác nghiện cà phê miệng lải nhải “tôi là xe bò,
tôi là xe bò” với ai muốn nghe và vụng về vẽ những mặt cắt khi trình
bày đồ án không biết lần thứ bao nhiêu trước một hội đồng không biết
lần thứ bao nhiêu với sự khác biệt duy nhất là lưỡi gươm của
Damoclès

*

đã trở nên sắc hơn theo dòng năm tháng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.