VÁN BÀI AN ỦI - Trang 391

cần xem số chó ốm yếu mà ông ấy đã bán lại cho chúng tôi từ khi đó,
nhưng hôm ấy, anh hãy tin tôi, tôi đang trong tình thế nguy kịch. Tôi
đã nghĩ rằng cuối cùng thì mình cũng sẽ bị thắt cổ, hãm hiếp và cho
vào máy nghiền nát. Cô cười. Tôi tự nhủ: Chết dở, ai sẽ đi đón bọn trẻ
vào lúc bốn giờ đây?

Nhưng mà không. Mắt trắng, vết lõm trên đầu, tay thiếu ngón và

những hình xăm phóng túng, đó chỉ là... một phong cách. Tôi đã kể
ông ấy nghe vấn đề của tôi, ông ấy yên lặng rất lâu rồi ra hiệu cho tôi
đi theo ông ấy. “Với cái đó, chúng sẽ đến quấy rầy cô dưới b’công nhà
cô đấy, tôi đã bảo với cô như vậy...” Tôi nhảy dựng lên vì khiếp sợ.
Trong một cái lồng đầy cứt thối, một loại động vật như là loài sói tìm
cách nhai thịt da ta bừng cách điên rồ lao vào cánh cổng. Ông ấy nói
thêm giữa hai lần khạc đờm: “Cô có xích chó không?”

Ờ...
Charles, sau khi để những lõi rau diếp rơi xuống, vừa quay người

lại vừa cười:

- Cô có xích chó không, Kate?
- Không những tôi không có xích chó mà đặc biệt là tôi còn tự

hỏi sao mình lại có thể lên xe cùng với ông ấy! Tôi sẽ bị ăn tươi nuốt
sống, điều đó là rõ rồi! Nhưng thôi... Tôi đã không nản lòng... Ông ấy
đã lấy một cái đai da, vừa mở cửa lồng vừa gào, chui ra khỏi đó đi con
quái vật đầy dãi rớt này, sau đó ông ấy chìa nó cho tôi như thể đó là
một cái lò sưởi hay một vành bánh xe mạ crôm. “Thường thì trên
ng’tắc là tôi y’cầu người ta trả cho tôi chút gì đó nhưng đằng này thì,
d’sao tôi cũng sẽ thịt nó... Thôi nhé, tôi phả đi đây, nhé? Tôi có việc
phải làm...” Và ông ấy đã bỏ tôi lại đó. “Bỏ lại” là một hình ảnh bởi vì
tôi đã bị đưa lên xe một cách chóng vánh. Cần phải nói là hồi đó, tôi
hãy còn hơi nữ tính một chút, tôi vẫn chưa hóa thành Charles Ingalls!

Người kia, người của chúng ta, quá ư thích thú để có thể nghĩ tới

việc nói trái lại lời cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.