VÁN BÀI AN ỦI - Trang 392

- Cuối cùng thì tôi cũng thành công trong việc điều khiển ông ta

đến tận chiếc hòm đó và thế là...

- Thế là?
- Thế là, tôi cũng nguôi đi...
- Cô đã trả nó lại cho người đàn ông tốt bụng chứ?
- Không. Tôi đã quyết định đi bộ về nhà... Tôi đã để cho mình bị

lôi đi thêm khoảng một trăm mét nữa và rồi kết cục là tôi cũng buông
con ngốc ấy ra. Tôi bảo nó: “Hoặc là mày đi với tao và mày sẽ có một
cuộc sống xa hoa, và khi nào mày già, tao sẽ xay thịt cho mày và
mang đến tận sân cho mày vào các buổi tối, hoặc là mày quay trở lại
nơi mày đã ra đi để đến đây và mày sẽ như tấm thảm chùi chân trong
một chiếc Renault 5 rách nát. Hãy chọn đi.” Tất nhiên, nó đã bỏ đi
ngay qua những cánh đồng và tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp
lại nó nữa. Nhưng không... Thỉnh thoảng nó lại xuất hiện... Tôi thấy
nó chạy đuổi theo bầy quạ, chui vào những tầng rừng thấp và cứ vạch
ra những vòng tròn lớn xung quanh tôi. Những vòng tròn ngày một
nhỏ dần... Và, ba giờ sau đó, khi chúng tôi băng qua khu làng, nó lẳng
lặng theo tôi, lưỡi thè lè. Tôi đã cho nó uống và tôi định nhốt nó vào
chuồng chó trong khi René lấy xe máy của ông ấy chở tôi về nhưng nó
lại phát điên lên, vậy nên tôi bảo ông ấy chờ tôi và chúng tôi đã để nó
lại đó.

Lấy hơi trong một ngụm bia:
- Khi chúng tôi trở về, tôi vẫn cứ sợ...
- Sợ nó bỏ trốn á?
- Không, sợ nó ăn thịt bọn trẻ! Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh

này đâu... Hồi ấy, tôi còn đậu xe trong sân... Tôi không biết là cây cầu
đang lún... Nó nằm trước cửa, nó ngẩng đầu lên, tôi đã tắt mô tơ và tôi
quay lại phía bọn trẻ: “Chúng ta có một con chó mới, nó có vẻ hung
dữ nhưng cô tin rằng đó chỉ là cảm giác thôi... Ta sẽ xem sao nhé,
OK?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.