VÁN BÀI AN ỦI - Trang 394

tôi buồn, nó cố làm một điều ngốc nghếch để giúp tôi thay đổi đầu
óc... Một con gà nhỏ chạy qua, một quả bóng, chân ông đưa thư,
miếng thịt bò để rán dùng cho ngày Chủ nhật... Ồ vâng! Nó đã cố sức
để cho tôi ngẩng cao đầu! Vậy nên tôi... Tôi sẽ bế nó đến tận cùng...

- Thế còn những người đến thăm cô vào buổi tối?
- Sau ngày nó đến nơi, những ngọn đèn pha lại xuất hiện ở đó.

Tôi mặc đồ ngủ sau cửa sổ nhà bếp và tôi cho rằng nó đã cảm nhận
thấy
nỗi sợ hãi của tôi. Nó bắt đầu tru lên như bị ma ám trước cửa ra
vào. Tôi vừa hé mở cửa là nó đã ở đầu con đường rồi. Tôi nghĩ là nó
đã đánh thức cả vùng... Sau đó, tôi được ngủ yên. Đêm hôm ấy, và tất
cả những đêm khác nữa...

Lúc đầu, dân ở đây gọi tôi là người đàn bà nuôi sói... Nào, cô

vươn vai, sẵn sàng chưa?

- Tôi làm món giấm pha đây...
- Excellent. Thank you, Jeevesh.

•••

- Chỗ kia, cô nói, đó là khu vườn của tôi...
Họ ở phía bên kia ngôi nhà và Charles chưa từng thấy nhiều hoa

đến thế trong đời.

Ở đây cũng hỗn độn, hoang tàn và đáng ngạc nhiên như phần còn

lại.

Không lối đi không bờ rào không bụi cây không bồn hoa không

bãi cỏ. Chỉ toàn hoa.

Khắp nơi.
- Hồi đầu, trông đẹp tuyệt... Chính mẹ tôi đã vẽ thiết kế nó và

rồi... tôi không biết... với năm tháng, tất cả đã lộn tùng phèo cả... cần
phải nói rằng tôi không quan tâm đến nó mấy... Thiếu thời gian... Mỗi
lần bà quay trở lại, bà lại thấy lòng nặng trĩu và dành hết những ngày
nghỉ của mình để bò ra cố tìm lại những cái nhẫn của bà... Về mặt này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.