VÁN BÀI AN ỦI - Trang 409

Anh gặp may. Phải chờ đến khi lên bốn mươi bảy tuổi mới hiểu

được điều mà Anouk ca tụng khi bà tống khứ tất cả với cớ là họ vẫn
còn sống.

Những biên lai phạt, những điểm kém, điện thoại bị cắt, xe của

anh lại bị hỏng, những nỗi khổ sở vì tiền bạc của anh và sự điên rồ của
thế giới.

Hồi ấy anh thấy điều đó hơi dễ dàng, thậm chí là hèn nhát, như

thể từ đơn giản này phải tha thứ cho mọi khiếm khuyết của anh.

“Sống.”
Tất nhiên... Còn gì nữa?
Thế đã rõ.
Vả lại, điều đó thậm chí chẳng có giá trị gì.
Thành thực mà nói, gánh nặng của cô như thế đã là quá lớn...
- Ellen và bố chồng chị ấy chết ngay tại chỗ. Pierre, ở ghế đằng

sau, đã chờ đến khi tới bệnh viện ở Dijon mới ra đi giữa các đồng
nghiệp của anh... Tôi đã thường xuyên có dịp để... cười nhăn nhó... để
kể những sự việc này, anh cũng hình dung rõ đấy... Nhưng trên thực té,
tôi chưa bao giờ nói...

- Anh vẫn nghe đấy chứ, Charles?
- Vâng.
- Với anh, tôi có thể chứ?
Gật đầu. Quá cảm động để có thể liều lĩnh cho cô nghe thấy âm

thanh trong giọng nói của anh.

Nhiều phút trôi qua. Anh nghĩ rằng cô đã từ bỏ rồi.
- Thực ra, cô đã không tin những điều người ta vừa thông báo cho

cô, điều này chẳng có nghĩa lý gì cả, đó là một giấc mơ dữ. Nào cô
hãy đi nằm đi.

Tất nhiên, cô không thể, và phần đêm còn lại, cô cứ mụ người ra,

vừa nhìn chiếc điện thoại vừa chờ viên đại úy Nào Đó gọi lại cho cô
để xin lỗi. Cô nghe này, có một sự nhầm lẫn trên thi thể... Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.