VÁN BÀI AN ỦI - Trang 413

của đồn cảnh sát và địa chỉ của bệnh viện nơi đặt thi hài họ. Hắn chào
cô một cách vụng về và lại chia buồn với cô.

Samuel nhìn cô và cô, cô... cô nhìn đi nơi khác... Một con bé

Harriet gắn chặt vào hông, cố giúp chị gái nó xách những thứ đồ lỉnh
kỉnh và, trong khi cô gắn con rệp vào công viên của nó, một giọng nói
khe khẽ sau lưng cô hỏi: Thi thể ai ạ?

Vậy là cô vào phòng cùng với nó và cô trả lời câu hỏi của nó. Nó

nghiêm trang nghe cô nói và cô sửng sốt vì... self-control của nó và
rồi, nó cũng vậy, quay trở lại với những chiếc xe nho nhỏ của nó.

Cô không tưởng tượng nổi, cô thấy nhẹ người nhưng cô thấy điều

đó rất... fishy. Thôi, cái gì cũng có thời của nó. Bây giờ cứ để nó chơi,
cứ để nó chơi... Nhưng khi cô rời phòng nó, nó lại hỏi, giữa hai tiếng
brừm brừm: Được rồi, bố mẹ cháu sẽ không bao giờ trở về nữa nhưng
thế thì đến bao giờ?

Vậy là cô chạy trốn ra ngoài ban công và cô tự hỏi rượu mạnh ở

đâu trong ngôi nhà này. Cô đi lấy cái điện thoại khỏi đế của nó và, vẫn
từ ban công, cô bắt đầu bằng việc gọi cho người yêu cô. Cô có cảm
giác mình đã đánh thức anh ta, cô bình tĩnh trình bày hoàn cảnh và sau
một hồi im lặng dài như là... Đại Tây Dương, anh chàng này cũng
khiến cô thất vọng ngang với bọn trẻ: Oh honey... I feel so terribly
sorry for you but... when are you coming back
? Cô dập máy và thế là
cuối cùng thì cô cũng bắt đầu khóc.

Trong đời cô chưa từng cảm thấy cô đơn đến thế và tất nhiên, đó

chỉ là sự khởi đầu.

Đúng kiểu hoàn cảnh mà cô cần gọi cho Ellen...
Charles?
- Vâng.
- Tôi làm anh chán à?
- Không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.