VÁN BÀI AN ỦI - Trang 420

như thế?

- Không sao... Cô hẳn là người duy nhất trên đời không bao giờ

tin tưởng vào bà ấy...

Yacine, hổn hển, chìa cho cô những chiếc ly của họ và quay lại

với món thịt của nó.

- So... Back to Hell... Bố mẹ tôi đến vào ngày hôm sau. Nếu bọn

trẻ vẫn chưa nhận thấy rằng đời chúng là một bãi hoang tàn, thì những
điệu bộ đáng sợ của bà nội chúng đã vĩnh viễn cho chúng biết điều
đó... Qua một người bạn của Ellen, tôi tìm được một cô gái trông trẻ
tại gia để giúp đỡ chúng và tôi lại ra đi đến khu học xá của tôi ở
Ithaca.

- Hồi đó cô vẫn là sinh viên à?
- Không, tôi là... thực ra, tôi là kỹ sư nông nghiệp. Trời ạ, không

ai nói dối đâu, cô nói đùa, mẹ tôi đã dạy tôi làm vườn nhưng tôi thì lại
muốn cứu nhân loại! Tôi không muốn giành huy chương ở Chelsea
Flower Show, tôi muốn thanh toán một lần cho xong nạn đói trên thế
giới! Ha ha, cô nói thêm mà không cười, hồi đó tôi cũng xinh xắn đấy
chứ nhỉ? Tôi đã làm việc rất nhiều với hàng đống các căn bệnh và...
Sau này tôi sẽ kể hết những chuyện đó cho anh nghe... Hồi đó, tôi vừa
được học bổng để nghiên cứu về những vết đen trên quả đu đủ.

- Thật thế á? Charles thích thú.
- Thật. Ring spot Virus... Thế nhưng... Người ta đã giải quvết vấn

đề mà không có tôi... Mặc dù... Lúc nãy tôi đã không chỉ cho anh thấy
nhưng tôi có một phòng thí nghiệm nhỏ ở đằng kia...

- Không á?!
- À có... Bây giờ thì tôi chẳng cứu ai trên đời nữa, tôi chế ra

những loại cây giúp người giàu sống tốt hơn và lâu hơn... Có thể nói là
tôi làm việc trong ngành dược phẩm tạo sự thoải mái ấy mà... Lúc này
tôi rất kết cây thông đỏ... Anh đã nghe nói đến chất chiết xuất từ cây
thông đỏ trong điều trị ung thư chưa? Chưa à? Well.. Đó là một cuộc
tranh luận khác... Bấy giờ, tôi đang ở trong căn hộ nhỏ cơ quan cấp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.