VÁN BÀI AN ỦI - Trang 426

chị ấy ôm chặt tôi trong lòng và chị ấy làm những cốc lớn sữa nóng
với hương hoa cam cho cả tôi nữa...

Tôi muốn gọi điện cho chị ấy để kể chị ấy nghe rằng thật khó

khăn khi phải nuôi dạy những đứa con của một người chị gái đã ra đi
mà vẫn phải chú ý không được nói lời tạm biệt với chúng để khỏi làm
chúng buồn. Tôi muốn cuốn tất cả lại và nói với chị: Vậy thì chị hãy
cứ để cho hai đứa đi uống rượu nho của chúng, còn chúng ta thì sẽ đi
uống rượu sherry để kết thúc và em sẽ kể cho chị nghe chuyện về
những quả đu đủ và chuyện ăn nằm ở khu học xá.

Hẳn là chị ấy sẽ rất thích nghe tôi nói thế với chị ấy. Vả lại chị ấy

chỉ chờ có thế...

Tôi cho rằng mình đã trở nên hơi điên một chút và chuyển nhà sẽ

là điều hợp lý hơn nhưng tôi không thể áp đặt với chúng điều đó...
Hơn nữa điều này không đơn giản như vậy... Tôi đã quên kể anh nghe
tất cả khía cạnh... kỹ thuật của vụ này... Hội đồng gia đình, giấy triệu
tập những người bảo trợ của chánh án, công chứng viên và tất cả
những rắc rối liên quan đến chuyện lấy gì nuôi dạy chúng... Điều này
cũng có làm anh quan tâm không, Charles, nếu không ta đi thẳng ra
nông thôn nhé?

- Tôi cũng rất quan tâm nhưng...
- Nhưng?
- Liệu bọn trẻ có bị cảm lạnh khi lội bì bõm muộn đến thế không?
- Chà... Lũ vật ấy, chúng không biết mệt là gì đâu... Hai phút nữa

là bọn con trai sẽ chạy đuổi theo lũ con gái và tất cả sẽ nóng người lên
ngay ấy mà, anh cứ tin tôi...

Yên lặng.
- Anh chú ý quá nhỉ?
Má anh hồng lên trong bóng tối.
Máy phát ủng vừa đi qua trước mặt họ vừa gào lên, theo sau là

Bob Dylan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.