VÁN BÀI AN ỦI - Trang 430

- Giữa những cuộc hẹn này và hàng ngàn cú điện thoại, cuộc

sống vẫn tiếp diễn.

Tôi mất những cuốn sổ y bạ, tôi mua giày mùa hè, tôi làm quen

với những bà mẹ khác, tôi nghe nói đến Ellen, tôi thoáng mỉm cười,
tôi mở thư của chị ấy và tôi gửi thiếp báo tử hay những bản phô tô
giấy khai tử cho người ta, tôi bắt đầu làm bếp, tôi học cách chuyển đổi
đồng bảng Anh và ounce, những cups, những tablespoons, những feet,
những inches và những thứ còn lại, tôi tham gia ngày hội bế giảng đầu
tiên trong đời, tôi bắt đầu bắt chước được giọng nói yếu ớt của Tigger,
tôi đứng vững, tôi gục ngã, tôi gọi cho Matthew trong đêm, tôi quấy
rầy anh ấy giữa lúc anh đang dở việc, anh không thể nói với tôi, anh sẽ
gọi lại cho tôi. Tôi khóc đến tận sáng và cho đổi số điện thoại vì sợ
anh sẽ gọi lại cho tôi thật và tìm ra những lý lẽ thuyết phục để khiến
tôi quay trở lại...

Mùa hè tới. Chúng tôi đến ngôi nhà nông thôn của bố mẹ tôi gần

Oxford. Đó là những tuần kinh khủng. Buồn kinh khủng. Bố tôi bị nỗi
buồn hủy hoại còn mẹ tôi thì luôn lẫn lộn Alice với Hattie. Tôi đã
không biết rằng kỳ nghỉ của học sinh ở Pháp lại dài đến thế... Tôi có
cảm giác mình già đi mất hai mươi tuổi. Tôi muốn khoác lại chiếc áo
blouse của mình và giam mình cùng những mầm cây... Tôi đọc cho
chúng ít truyện hơn nhưng lại giúp Harriet bước đi những bước đầu
tiên và tôi... tôi khó khăn lắm mới theo được nó...

Hậu quả gián tiếp, tôi hình dung... Chừng nào chúng tôi còn trong

máy chém... khán đài? giàn giáo?

- Của cái gì? anh lo lắng hỏi.
- Của cuộc đời này...
- Vậy thì hãy lấy từ giàn giáo, người ta dùng từ này để dựng lên

những nhà thò lớn đấy...

- Thế á? Nhân nói chuyện này, tôi đang hành động, tôi đấu tranh,

nhưng khi đó thì thế là hết. Chẳng còn gì khác để làm ngoài việc trụ
vững trong mười bảy năm và một tháng. Tôi phải cáng đáng năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.