VÁN BÀI AN ỦI - Trang 431

người và tôi rút ngắn kỳ nghỉ khiến tôi đến chết dần này. Bởi vì tôi đã
gầy đi rất nhiều và tôi đã bỏ lại đó tất cả, càng ngày tôi càng hay mặc
quần áo của Ellen và tôi... tôi không khỏe chút nào...

Người ta thấy ngột ngạt ở Paris, bọn trẻ chẳng biết phải làm gì và

tôi phát vào mông Samuel lần đầu tiên, và rồi, không hề suy nghĩ, tôi
quyết định thuê một ngôi nhà ở nông thôn trong một ngôi làng lẩn
khuất nhỏ xíu... Ngôi làng tên là Les Marzeray và ngày nào chúng tôi
cũng đến đó bằng xe đẩy để mua lương thực và uống nước bạc hà ở
chỗ đối diện với nhà thờ.

Tôi học chơi bi sắt và bắt đầu đọc những cuốn sách kể những câu

chuyện buồn, nhưng là chuyện bịa. Bà bán cà phê và thực phẩm khô
chỉ cho tôi một trang trại nơi tôi có thể tìm thấy trứng và thậm chí một
con gà. Ông lão không dễ tính nhưng tôi vẫn luôn có thể thử xem
sao...

Bọn trẻ rám nắng, chúng tôi đi bộ rất nhiều, dã ngoại và ngủ trưa

trên những đồng cỏ, Samuel ngất đi trước một con lừa cái và con của
nó, còn Alice bắt đầu làm một bộ sưu tập mẫu cây tuyệt đẹp. It runs in
the blood...

Mỉm cười.
- Tôi cũng như nó, tôi khám phá và khám phá lại thiên nhiên theo

cách khác với việc soi dưới tấm kính hiển vi, tôi mua chiếc máy ảnh
dùng một lần và nhờ một khách du lịch chụp tôi với bọn trẻ. Bức đầu
tiên... Nó ở trên lò sưởi trong bếp và đó là thứ gần gũi với tôi nhất trên
đời này... Bốn chúng tôi, trước một đài phun nước gần hiệu bánh mì
làng Marzeray, mùa hè đó... Bình phục, mất thăng bằng bên bờ miệng
giếng và chỉ dám cười với người không quen biết ấy nhưng... hoạt
bát...

Những giọt nước mắt.
- Xin lỗi, cô vừa nói tiếp vừa dụi mũi vào ống tay, tại whisky

đấy... Mấy giờ rồi nhỉ? Gần một giờ... Tôi phải cho chúng đi ngủ thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.