VÁN BÀI AN ỦI - Trang 440

Hôm đó còn gì khác nhỉ? Bà gác cổng đã khiến tôi bực mình vì

chiếc xe đẩy làm bẩn lối vào của bà, tôi vừa nhận được một lá thư của
đại diện công ty báo giá sửa chữa thang máy, thật là quá mức và hoàn
toàn bất ngờ, nồi hơi bị hỏng, máy tính của tôi vừa mới chơi tôi một
vố và mười bốn trang cây dẻ đã biến mất trong thiên nhiên... và, icing
on the cake,
khi mà cuối cùng thì tôi cũng đã có được một cuộc hẹn
khốn kiếp với bác sĩ liệu pháp vận động, thì chiếc xe hơi lại bị đưa đến
nơi giữ đồ của sở công an... Một người khác láu lỉnh hơn hẳn đã gọi
taxi nhưng tôi thì lại khóc.

Tôi khóc đến nỗi bọn trẻ không dám bảo tôi là chúng đói bụng.
Cuối cùng Samuel đã chuẩn bị ngũ cốc cho tất cả mọi người và...

sữa không ăn được nữa, vì đã bị chua...

Cô đừng khóc như thế, nó sầu não, ta có thể ăn ngũ cốc với sữa

chua, cô biết mà...

Chúng thật là dễ thương quá đi mất...
Chúng tôi đã ngủ trong trại ngoài trời của chúng tôi. Tôi không

đủ can đảm đọc truyện và thay vì thế, chúng tôi đã kể cho nhau nghe
những câu chuyên trong bóng tối... Như thường lệ, những mơ mộng
lại đưa chúng tôi trở về với Vesperies... Lũ mèo con bây giờ to bằng
nào rồi? René có đưa chúng đi cùng ông ấy không? Còn con lừa nhỏ
nữa? Liệu những đứa trẻ khác có đem táo đến cho nó ăn sau giờ học
không?

Chờ cô nhé, tôi đã bảo chúng.
Lúc đó chắc là chín giờ tối, tôi đi gọi điện thoại và lúc quay lại đã

giẫm lên bụng Samy khiến nó kêu ca. Tôi lại chui vào tấm chăn giữa
ba đứa chúng nó và tôi đã chậm rãi nói những từ sau: Nếu các cháu
muốn, chúng ta sẽ đến đấy sống luôn...

Yên lặng kéo dài và rồi nó đã thầm thì: Nhưng... chúng cháu có

thể đem theo đồ chơi của chúng cháu không ạ?

Chúng tôi còn nói chuyện thêm một lát nữa và, khi cuối cùng

chúng cũng ngủ thiếp đi, tôi tỉnh dậy và bắt đầu chuẩn bị các thùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.