VÁN BÀI AN ỦI - Trang 442

- Được. Tôi thấy là tôi lại phải bỏ sức ra đây! Tôi sẽ kể, nhưng

chẳng vẻ vang gì lắm đâu, anh ạ...

Cô tiến lên lại gần lửa và Charles lật sang một trang mới vô hình.
Bây giờ là khuôn mặt cô...
- Dù thật vất vả, nhưng những tháng đầu tiên trôi qua rất nhanh.

Tôi có biết bao việc phải làm... Tôi đã học cách bịt những chỗ nứt,
trát, sơn, chặt củi, nhỏ một giọt thuốc tẩy Javel vào nước cho gà để
chúng khỏi ốm, mài nhẵn những cánh cửa con, diệt chuột, chiến đấu
với những luồng gió lùa, mua những miếng thịt hạ giá và thái ra rồi
mới đóng đông, học... học hàng đống việc mà tôi chẳng bao giờ tin là
có thể làm được và, lúc nào cũng thế, với một con bé tò mò kẹp giữa
hai chân...

Hồi đó, tôi ngủ cùng lúc với bọn trẻ. Quá tám giờ tối, tôi đã out

of order. Vả lại, đó là điều tốt nhất đã có thể đến với tôi... Tôi chưa
bao giờ tiếc quyết định của mình. Bây giờ mọi chuyện trở nên phức
tạp hơn do trường học và ngày mai còn phức tạp hơn thế nữa, nhưng
mà cách đây chín năm, anh hãy tin tôi, cuộc sống kiểu Robinson này
đã cúu được tất cả chúng tôi. Và rồi những ngày tươi đẹp đã tới... Ngôi
nhà trở nên gần như tiện nghi và tôi đã bắt đầu soi guơng để chải
chuốt. Thật là ngu ngốc nhưng tôi đã không làm điều đó suốt gần một
năm...

Một sáng, tôi lại khoác lên mình một chiếc váy và ngày hôm sau

tôi đã yêu.

Cô cười.
- Tất nhiên là vào thời điểm ấy, câu chuyện đó với tôi dường như

là đỉnh điểm của sự lãng mạn. Mũi tên vô vọng của một thần Cupidon
từng lạc lối trong những mảnh đất cày và tất cả những trò ngốc nghếch
ấy, nhưng ngày nay, khi nhìn lại, và khi thấy phần tiếp nối của... Tóm
lại là ngày nay tôi đã đuổi thiên thần đi rồi.

Đó là mùa xuân và tôi muốn yêu. Tôi muốn một người đàn ông

ôm tôi vào lòng. Tôi đã chán ngấy cảnh phải làm nữ Siêu nhân mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.