VÁN BÀI AN ỦI - Trang 456

Tất nhiên là tôi đánh liều thê, nhưng mà... theo những lời nói

bóng gió của Nathalie, tôi hiểu rằng ông chú có liên quan chẳng màng
mấy đến việc giữ cái miệng ăn thứ bao nhiêu này lại...

Yacine, please. Cháu sẽ lây tất cả lũ rận của con chó này đấy! Cô

đã nói dối cháu lần nào từ khi cháu biết cô chưa?

Và tôi nghe thấy: “Ôi trời... Cô không thể biết cháu đói đến mức

nào đâu!”

- Nó ở đâu? Charles hỏi.
Kate quay lại:
- Màu trắng kia kìa, tựa vào bức tường giống một cái hòm to ấy...

Tôi không biết anh có nhìn thấy không nhưng có hai cửa phía đằng
trước... Đó là một cái cũi chó mà tôi đã tìm thấy ở một cửa hàng đồ cũ
khi chúng tôi mới đến đây sinh sống... Tôi thấy ý tưởng rất tuyệt
nhưng tất nhiên là lũ chó chưa bao giờ vào đấy... Chúng thích những
chiếc ghế bành của Ellen hơn... Và thế là, như vô tình, Hideous luôn
rúc vào đấy và thậm chí chẳng đến rỏ dãi dưới đĩa ăn của chúng tôi
trong bữa ăn tối nữa...

- Elementary, my dear Watson, anh mỉm cười.
- Tôi đã nuôi nó, tôi đã gọi cho ông chú và đăng ký học cho nó.

Đấy là chuyện về Yacine... Còn về Nedra, nó cũng đã đến qua cùng
trung gian ấy, qua buôn lậu, nhưng trong những hoàn cảnh thảm
thương hơn nhiều... Người ta chẳng biết gì về nó ngoài việc nó được
lượm trong một kiểu nhà bỏ hoang và mặt bị gãy. Khi đó cách đây hai
năm, nó hẳn phải lên ba tuổi, tóm lại... người ta chưa bao giờ biết rõ
lắm... Và đó cũng lại là một âm mưu của Nathalie.

Vụ này cũng thế, chắc hẳn mang tính tạm thời thôi... Thời gian để

sửa cho nó cái hàm mà hẳn là một cái tát hơi mạnh tay đã làm trật
khớp và để nó an dưỡng trong khi chờ đợi người ta tìm cho nó một
góc gia đình ở nơi nào đó...

Và khi ấy thì, anh hãy tin tôi nhé, Charles, khi anh có đủ răng sữa

nhưng lại không có giấy tờ, cuộc sống thực sự rất rất phức tạp...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.