VÁN BÀI AN ỦI - Trang 457

Chúng tôi đã tìm được một bác sĩ chấp nhận mổ chui cho nó nhưng
phần còn lại thì thật đáng thất vọng. Ở trường, người ta không muốn
nhận nó từ tay tôi và tôi đã tự dạy nó. Tóm lại... tôi làm những gì mình
có thể bởi vì nó không nói...

- Không một chút nào á?
- Có... Một chút... Khi chỉ có nó với Alice... Nhưng cuộc sống

của nó khổ như chó... Không. Xin lỗi. Chẳng liên quan gì đến đàn chó
của tôi. Nó không ngốc chút nào và hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình...
Nó biết rằng người ta có thể đến đón nó lúc này hay lúc khác và rằng
tôi không thể làm gì cho nó cả.

Charles chợt hiểu tại sao hôm trước con bé lại chạy trốn vào

rừng.

- Nó sẽ luôn có thể trốn dưới cái ghế băng...
- Không... Không như nhau đâu... Yacine có quyền được ở đây,

nó ở trọ. Tôi chỉ đơn giản đảo ngược lại ngày tháng và buộc nó phải
về với gia đình nó trong kỳ nghỉ thôi. Trong khi con bé thì... Tôi
không biết... Tôi đang làm hồ sơ nhận con nuôi, nhưng chuyện này
cũng thế, thật đúng là địa ngục, vẫn vấn đề tiêu chuẩn ấy... Tôi cần
phải tìm ra một ông chồng tử tế làm nhà nước, cô mỉm cười, kiểu như
giáo viên chẳng hạn...

Khom lưng và vươn đôi cánh tay ra trước lửa.
- Thế đấyyyy, cô ngáp, anh biết hết rồi đấy.
- Còn ba đứa kia?
- Gì cơ?
- Lẽ ra cô cũng có thể nhận chúng làm con nuôi...
- Vâng... Tôi đã nghĩ đến điều đó... Để thoát khỏi những người

giám hộ tôi chẳng hạn, nhưng mà...

- Nhưng?
- Tôi sẽ có cảm giác là mình giết cha mẹ chúng lần thứ hai...
- Chúng không bao giờ nhắc đến chuyện đó với cô à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.