VÁN BÀI AN ỦI - Trang 556

Tất nhiên, bọn trẻ nhảy cẫng lên vì mừng và vội vã lao về phòng

chúng, xếp đầy những chiếc áo len dày và những hộp bánh. Alice vẽ
một băng rôn tuyệt đẹp,
Tăng tốc nào Ramon!, nhưng Sam đã bắt nó
hứa chỉ lấy ra trong trường hợp thắng lợi.

- Nó có thể làm cậu ấy mất tập trung, cậu hiểu chứ...
Tất cả ngước mắt lên trời. Đúng là đồ đần độn kia đang cứ tưởng

mình là người giỏi giang hay tinh đời lắm ấy.

Ta vẫn chưa ở đó, trên bục...

Đây thì tất cả họ đang ngồi khoanh chân quanh đống lửa và

nướng, người thì xúc xích, người thì Marshmallows, người thì pho mát
camem-bert, người thì những miếng bánh mì, và những tiếng cười của
họ và những câu chuyện của họ biến đi trong những đồ nướng ờ... trái
vị này. Đội quân huy động đã đi theo. Bob Dylan bắt đầu công việc,
những đứa con gái lớn thì xem đường chỉ tay cho bọn nhỏ, Yacine giải
thích cho Charles là tấm mạng nhện kia được dệt gần mặt đất để bắt
những loài sâu bọ nhảy như châu chấu chẳng hạn trong khi cái này,
chú thấy chưa, trên cao ấy, thì được dùng để bắt côn trùng bay...
Logic, phải không? Logic. Và Charles rất thân với cô bạn tuyệt vời
của anh. Sau khi làm cho cô một cái bánh kẹp tam giác, đã đi ăn trộm
một bó rơm để lót mông...

Sigh...
Kate vốn hơi dễ bị kích động từ khi mẹ cô đến...
- Tất cả chúng ta vui chơi ở đây tối nay để thoát bà cụ à? anh hỏi

cô.

- Có thể... Thật là ngốc, phải không? Ở tuổi tôi mà vẫn còn nhạy

cảm đến thế với tính khí bà bô già của mình... Chỉ tại bà cụ làm tôi
nhớ lại một thời... Thời mà tôi là người trẻ nhất và vô tư nhất... Tôi
buồn, Charles ạ... Tôi nhớ Ellen... Tại sao tối nay chị ấy không có ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.