VÁN BÀI AN ỦI - Trang 557

đây? Tôi hình dung là người ta sinh con ra để sống những lúc thế này,
chẳng phải thế sao?

- Chị ấy ở đây, bởi vì chúng ta đang nói đến chị ấy, anh thì thầm.
- Tại sao anh chưa từng có, anh ấy?
- ...
- Những đứa con...
- Bởi vì tôi chưa gặp mẹ chúng bao giờ, tôi hình dung thế...
- Khi nào anh đi?
Anh không mong được nghe câu hỏi này chút nào.
“Ngôn từ”

“Ngôn từ” “Những ngôn từ”, đầu anh hoảng loạn.

- Khi Sam thắng cuộc...
Well done, anh hùng của tôi ạ. Đã đi tìm nó ở xa, nụ cười đó...

•••

Đã gần mười một giờ, đã cuộn tròn trong những tấm chăn của họ,

thức quanh những đám lửa “như những tay cao bồi” và cố xác định
những lời ru đêm. Tiếng kêu này là gì vậy? Tiếng suyt này? Tiếng gãi
này? Con chim nào? Con vật nhỏ nào? Và tiếng rống từ xa này là gì
vậy?

“Dũng cảm lên, các bạn! vài giờ nữa chúng ta không còn được

mua vui cho những kẻ ngốc này nữa đâu!”

Và rồi một giọng nói, có thể là giọng của Léo, đã run run cất lên:
- Các cậu có biết không... Đã đến giờ kể chuyện rùng rợn rồi

đấy...

Vài tiếng kêu phản đối kịch liệt càng khuyến khích nó. Bắt đầu

bằng một chuyện rùng rợn đầy ruột gan và máu me với những người
sao Hỏa dã man và những con ong gấu biến đổi gien. Gớm... Cái đó
chưa đủ làm chúng không ngủ được đâu...

Kate, cô, mở máy thật to:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.