VÁN BÀI AN ỦI - Trang 597

17

Lần đầu tiên, cha anh không đến đón họ ở cổng.
Charles thấy ông ở dưới hầm rượu và đang vô cùng bối rối vì ông

cụ không còn nhớ mình đến đó tìm cái gì.

Ôm hôn ông và giúp ông đứng dậy.
Càng phiền lòng hơn khi thấy ông dưới ánh sáng những ngọn đèn

vách. Những đường nét của cụ, làn da cụ đã thay đổi.

Da cụ đã dày thêm. Đã vàng đi.
Và rồi... ông cụ đã gập mình quá thấp để đón tiếp họ...
- Lần sau con đến, con sẽ tặng bố một cái cạo râu điện, bố ạ...
- Ôi, con yêu... Giữ tiền của con lại đi...
Tháp tùng ông đên tận ghế bành, ngồi đối diện với ông và ngắm

ông đến khi anh thấy thứ khác, đáng khích lệ hơn, trên gương mặt
nhăn nheo này.

Henri Balanda, ông hoàng ấy cảm nhận được điều đó và cố gắng

rất nhiều để làm cho cậu con trai duy nhất của mình được khuây khỏa.

Nhưng, trong khi ông cụ hàn huyên với anh về khu vườn và

những sự kiện lớn mới nhất ở trong bếp, thì anh lại không thể ngăn
mình lạc lối xa hơn một chút.

Vậy là cả cụ nữa, cụ cũng sẽ chết...
Vậy là người ta không bao giờ kết thúc sao?
Không phải là ngày mai. Với chút may mắn, cũng không phải là

ngày kia, nhưng cuối cùng thì...

Những lời nói của Anouk vẫn không ngừng vang lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.