VÁN BÀI AN ỦI - Trang 63

- Bà ấy điên rồi...
- Tôi đi nằm đây, bố cô thông báo.
- Thật đấy, Henri! Bà ấy điên rồi!
Ông quay lại, rất mệt mỏi:
- Tôi chỉ bảo là tôi đi nằm thôi mà, Mado...
- Ôi, tôi biết ông nghĩ gì rồi!
Bà yên lặng một lát rồi nói khẽ, mắt nhìn ra xa, qua cửa sổ, một

cái bóng không còn tồn tại nữa, cũng chẳng quan tâm xem có ai nghe
thấy mình nói hay không:

- Một hôm, tôi còn nhớ... Đó là thời kỳ đầu... Tôi vừa mới quen

bà ấy... tôi đã tặng cho bà ấy một cái cây... hay một cây hoa trồng
trong chậu, tôi không nhớ nữa... Để cảm ơn bà ấy đã đón nhận
Charles, tôi hình dung thế... Ôi! chẳng có gì là đặc biệt, phải không?
Một cái cây rất bình thường mà hẳn là tôi mua ở chợ về... Và, vài ngày
sau, khi tôi chẳng còn nhớ đến chuyện đó nữa, bà ấy đã bấm chuông.
Bà ấy cuống quýt dúi món quà vào tay tôi để trả lại.

“Sao vậy? tôi lo lắng, có vấn đề à?” “Tôi... tôi không thể giữ nó,

bà ấy ấp úng, nó... Nó sắp chết rồi...” Mặt bà trắng bợt như tấm vải.
“Nhưng... sao cô lại nói thế? Cái cây này khỏe mạnh đấy chứ!”
“Không, chị nhìn xem... Có những chiếc lá đã úa vàng rồi, đây này...”
Bà run lên. “Kìa, tôi vừa nói vừa cười, bình thường thôi mà! Cô ngắt
những cái lá này đi và thế là xong!” Đấy, tôi còn nhớ như thể mới hôm
qua, bà ấy bắt đầu khóc nức nở và đẩy tôi để đặt nó xuống dưới chân
tôi.

Không ai có thể làm bà ấy bình tâm lại nữa.
“Xin lỗi. Xin lỗi. Nhưng tôi không thể, bà nấc lên, tôi không thể,

chị hiểu chứ... Tôi không đủ sức đâu... Tôi không còn đủ sức nữa...
Với mọi người thì được, với bọn trẻ bé tí thì được, tôi không phản
đối... Và đôi khi, cái đó cũng chẳng có ích gì, tôi... họ vẫn cứ ra đi, chị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.