VÁN BÀI AN ỦI - Trang 64

biết đấy... Nhưng đằng này, khi tôi thấy cái cây này cũng chết, tôi...”
Một đài phun nước thực sự. “Tôi không thể... Và chị không thể làm
thế với tôi... Bởi vì... điều này không quan trọng bằng, chị hiểu chứ...
Hả? Dù sao cũng không quan trọng bằng phải không?”

Bà ấy làm tôi sợ. Thậm chí tôi chẳng còn nghĩ đến việc mời bà ấy

một tách cà phê hay vào ngồi một chút. Tôi nhìn bà ấy xì mũi vào ống
tay áo với đôi mắt lồi của bà ấy và tôi tự nhủ: Người đàn bà này điên
rồi. Cô ta điên thực sự rồi...

- Rồi sao nữa? Claire lo lắng.
- Sau đó, chẳng có gì hết. Con muốn mẹ làm gì nào? Mẹ nhận lại

cái cây, mẹ đặt nó cùng các cây khác trong phòng khách, và có thể mẹ
đã giữ nó trong vòng nhiều năm!

Claire giũ chiếc túi đựng rác.
- Ở địa vi của mẹ thì con sẽ làm gì?
- Con không biết... cô thầm thì.
Lá thư... Do dự nửa giây rồi đổ thức ăn thừa trong các đĩa, những

miếng thịt mỡ và bã cà phê lên trên những gì cô còn nhớ về Alexis.
Mực chảy. Lấy hết sức buộc túi lại, dây buộc đứt. Ôi mẹ kiếp, cô vừa
rên rỉ vừa lăng nó vào gian bếp phụ. Ôi mẹ kiếp.

- Nhưng... Dù sao con cũng vẫn còn nhớ bà ấy chứ? mẹ cô gạn

hỏi.

- Tất nhiên rồi... Nào, mẹ tránh ra để con lau nào...
- Và con không bao giờ nghĩ là bà ấy bị điên à? bà vừa nói vừa

đặt bàn tay lên tay cô để buộc cô phải bất động một giây.

Claire đứng dậy, thổi lọn tóc đang chọc vào mắt cô sang một bên

và chịu đựng ánh mắt của bà. Ánh mắt của người phụ nữ từng rất hay
lên lớp cô với những nguyên tắc, tinh thần, và tất cả những nếp sống
của mình:

- Không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.