VÁN BÀI AN ỦI - Trang 74

Cô đã thay đổi chính kiến. Giọng cô vui vẻ. Hẳn là một mánh

khóe nghề nghiệp. Một sự giả vờ để cứu vẫn lời biện hộ của mình.

- Vâââng, SOS Pathos đây, xin chààào... Macha xin nghe...
Mỉm cười trong bóng tối.
Anh mến cô gái này.
- Người ta không bảo đảm sao? cô nói tiếp.
- Không...
- Hồi ấy, lẽ ra bọn mình nên đến quán rượu Balto với các bạn

cùng khóa của anh và bọn mình nên uống say đến nỗi không thể nói ra
những điều vớ vẩn này... Và sau đó, anh biết gì không? Lẽ ra bọn
mình đã ngủ ngon... Ngon, ngủ rất ngon... ít ra là đến trưa...

- Hoặc hai giờ...
- Anh có lý. Hai giờ, hai giờ mười lăm... Và lẽ ra sau đó bọn

mình đã đói bụng.

- Và chẳng còn gì để ăn hết...
- Vâng... và tệ hơn, đấy là hồi ấy chẳng có Champion... cô thở

dài. Tôi hình dung ra cô ấy trong phòng ngủ của mình với nụ cười
nhếch mép, những chồng hồ sơ dưới chân giường, những mẩu thuốc lá
dưới đáy cốc trà và cái áo ngủ xấu xí bằng vải bông mềm mà cô vẫn
gọi là đồ mặc trong nhà của gái già. Hơn nữa, tôi còn nghe thấy cô xì
mũi vào trong đó...

- Thật vớ vẩn, phải không?
- Thật vớ vẩn, tôi xác nhận.
- Sao em lại ngu thế nhỉ? cô khẩn khoản.
- Tại gien đấy, anh hình dung thế... Các chị gái của em đã chiếm

hết phần thông mình rồi.

Tôi nghe thấy cô mỉm cười lộ lúm đồng tiền.
- Thôi... Em bỏ máy đây, cô kết luận, nhưng cả anh nữa, Charles

của em, anh hãy giữ mình nhé...

- Ồ, anh thì... tôi phác một cử chỉ mệt mỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.