VÁN BÀI AN ỦI - Trang 95

- Đúng rồi! Cô phúng dụ nó. Cô thấy nó lởn vởn với cái đầu lâu

trọc lốc của nó và dáng vẻ giả dối khốn kiếp của nó. Cô thấy nó. Cô
cảm thấy nó. Khi cô trực, cô cảm thấy mùi của nó trong hành lang và
thậm chí cô thường giật mình quay lại bởi vì cô nghe thấy nó đi sau
lưng cô và...

Đôi mắt bà sáng lên.
- Cháu tưởng cô hóa điên à? Cháu cũng tưởng là cô cũng mất trí

rồi à?

- Không.
- Và điều kinh khủng nhất, đó là tình cảnh mới này chế ngự tất cả

những thứ còn lại... Nỗi xấu hổ. Căn bệnh hổ thẹn. Tình dục hay ma
túy. Vậy là cô đơn. Cái chết nỗi cô đơn. Gia đình không đến, những
từ phức tạp để làm rối trí các bậc cha mẹ dại dột luôn hít chăn chiếu
của lũ con mình... Vâng, thưa bà, đó là nhiễm trùng phổi, không thưa
bà, bệnh này không chữa được. À vâng, ông có lý thưa ông, hình như
là nó còn ảnh hưởng đến các cơ quan nội tạng khác nữa... Rất sáng
suổ, tôi thấy rồi... Đã bao lần cô muốn gào lên và túm lấy cố áo họ mà
lắc cho đến khi những định kiến khốn kiếp của họ cuối cùng cũng rơi
rụng và nát vụn dưới chân của... Của cái gì? Của những gì thơ dại còn
sót lại trong họ... Của... thậm chí nó còn chẳng có tên, cái mà ta... Của
những chiếc giường thậm chí không còn sức nhắm mắt để khỏi buộc
phải chịu đựng tất cả những điều đó...

Bà cúi đầu.
- Đẻ con ra mà làm gì nếu chúng không có quyền nói với mình

tình ỵêu của chúng khi chúng đã lổn, hả?

Lại đẩy cái đĩa ra.
- Hả? Và còn lại cái gì nào? Chúng ta còn lại gì nếu chúng ta

không nói với nhau về tình yêu hay về điều mà mình thích? Phiếu
lương ư? Thời tiết ư?

Trở nên giận dữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.