nào, tuy là vụ án li hôn, nhưng lúc xử phải chia tài sản, đó là mục đích của
chị. Chị muốn thông qua tòa để phân xử rành rõ tài sản của hai người.
Trước ngày mở phiên toà, hai người ngồi lại nói chuyện, nói thật cụ thể
mọi việc.
Cuối cùng Văn Hòa hỏi Oánh Oánh, sau khi li hôn có sống với nhau nữa
không, anh bảo tình trạng đó hiện nay rất nhiều. Oánh Oánh im lặng. Văn
Hòa đòi Oánh Oánh phải nói, chị bảo sau này sẽ nói.
Trong quá trình thẩm vấn, tòa hỏi hai người có muốn hòa giải không.
Oánh Oánh nói chỉ đề nghị hòa giải hai vấn đề đó là chia tài sản và nuôi
con, li hôn thì không nhượng bộ.
Tòa điều tra nguyên nhân tình cảm vợ chồng tan vỡ, tại sao ở riêng lại
trở thành tiêu điểm. Văn Hòa trả lời, ở riêng vì sức khỏe của anh không tốt,
vị nữ thẩm phán hỏi đến tận cùng, bộ phận nào của cơ thể anh không tốt.
Văn Hòa cắn răng trả lời không có khả năng sinh lý, không thể thỏa mãn
Oánh Oánh. Khi kí vào biên bản, Văn Hòa thấy thư kí của tòa ghi câu vừa
rồi của anh không thiếu một chữ, anh tức giận vô cùng, cảm thấy như bị sỉ
nhục.
Căn cứ thỏa thuận của hai người, tòa lập biên bản hòa giải dân sự, giải
trừ quan hệ hôn nhân, phân chia tài sản. Về tài sản, nhà cửa và những đồ
dùng bằng điện thuộc về người nuôi con là Văn Hòa; một trăm hai mươi
sáu nghìn tiền tiết kiệm Oánh Oánh được hưởng sáu mươi ba nghìn, mỗi
tháng chị phải chi năm trăm đồng tiền nuôi con và chi phí học hành cho con
đến năm mười tám tuổi.
Trong qúa trình hòa giải, Oánh Oánh đề xuất, trong thời gian tồn tại quan
hệ hôn nhân với Văn Hòa, số tiền gửi tiết kiệm không chỉ là một trăm hai
mươi sáu nghìn đồng. Tòa yêu cầu chị đưa ra bằng chứng, chị không thể
cung cấp bằng chứng, vì vậy tòa bác lời khiếu nại của chị. Điều này cũng
được ghi vào bản án.
Cầm bản án li hôn, Oánh Oánh bàn với Văn Hòa, chiều nay chị sẽ thu
xếp đồ đạc. Văn Hòa rất ngạc nhiên: “Em nói gì vậy? Em không ở đấy thì