VÁN CỜ NGƯỜI - Trang 280

Ra khỏi trung tâm tắm hơi, anh cảm thấy Kiều giống như cái quẩy,

miệng chỉ ồn ào mời khách và dùng một giấc ngủ để tránh phải trả tiền.
Xuyên Thanh về rồi Kiều vẫn có thể làm chuyện kia.

Không nuốt nổi món mì ăn liền, lại không thể đem về nhà, ngộ nhỡ Cát

Hồng trông thấy lại cười anh, Xuyên Thanh phải xử lý hộp mì ăn liền. Anh
nhìn quanh, mong trông thấy một người ăn xin hoặc có ai đó có thể nhận
hộp mì này của anh. Cho đến khi về đến cửa vẫn chưa thấy ai, anh đành để
hộp mì ở ngăn tủ nơi hành lang.

Lúc mở cửa, bụng Xuyên Thanh lại sôi ùng ục. Anh cười đau khổ, lắc

đầu.

II. TRỌN VẸN

1

Hồ Bằng về nhà thăm mẹ, không ngờ mẹ lại nặng lời với anh.
“Anh cứ xem mình tốt ở điểm nào? Ai không biết bây giờ tôi được

hưởng phúc của con trai, tìm cho tôi một nàng dâu già. Anh có nghe người
ta nói biết bao nhiêu điều khó nghe à?”

Nghe khẩu khí của mẹ, anh biết mẹ đã nghe những lời đàm tiếu này nọ

bên bàn mạt chược. Tuy trong bụng anh rất tức giận, nhưng anh vẫn khuyên
mẹ chơi mạt chược ít thôi. Chỉ cần mẹ anh không chơi mạt chược thì sẽ xa
những lời đàm tiếu và chuyện tào lao.

Hồ Bằng nói: “Hàng năm có cả ngàn, cả vạn ông già bà lão chết với mạt

chược. Con chỉ mong mẹ hưởng phúc, ít chơi mạt chược thôi”. Mẹ Hồ
Bằng nghe nói vậy thấy vui lòng, ông già Triệu người hàng xóm ù lớn,
người mềm nhũn gục xuống bàn an giấc ngàn thu. Đó là câu chuyện mẹ
anh kể lại cho anh nghe. Bỗng bà nhớ lại: “Suýt nữa quên không nói với
anh, chị Tài vợ cũ của anh đã có bạn trai rồi”.

Hồ Bằng không cảm thấy bất ngờ: “Con biết rồi, anh ta là Trưởng phòng

bảo vệ của nhà máy nơi cô ấy làm việc, cũng là rổ rá cạp lại. Có gì hay đâu,
xưởng bột giấy ấy ô nhiễm môi trường, sắp phải đóng cửa, vậy là cả hai vợ
chồng sẽ mất việc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.