VẪN Ở BÊN ANH - Trang 177

tai họa khác, kể cả con gái tôi cũng phải chịu. Vậy thì tại sao không loại bỏ
cái mầm mống đó. Phải chặt đứt mọi nguyên nhân của đau khổ…
Nói xong, Hà móc trong người ra cây mã tấu, và trong lúc mọi người còn
chưa kịp phản ứng, thì Hà đã đâm thẳng cây dao vào ngực của mình.
- Quận chúa! Đừng!
A Đức từ ngoài phóng nhanh vào định giựt lấy cây mã tấu, nhưng không
kịp.
- Trời ơi! Tuyết Hà!
Cao Hàn hét lên, xông đến nhưng chỉ kịp đỡ lấy tấm thân của Hà đang đổ
xuống. Cây mã tấu còn nằm trên ngực, máu đang tràn ướt cả ngực áo nàng.
- Trời ơi! Trời! Cao Hàn đau khổ hét – Tuyết Hà sao em lại làm như vậy?
Trời ơi! Trời ơi! Ai cứu tôi với?...
Cao Hàn đưa tay định rút thanh mã tấu trong lồng ngực của Tuyết Hà ra
nhưng lại không dám. Chí Cang thì đứng đấy như trời trồng, diễn biến xảy
ra ngoài sức tưởng tượng. Tuyết Hà đã giấu sẵn thanh mã tấu trong người
từ lúc nào, đó là thanh đao gia truyền rất sắc, cũng là thanh dao mà ngày
xưa Tuyết Hà đã dùng để chặt đứt lóng tay. Tuyết Hà mang dao trong người
chứng tỏ nàng đã tiên liệu mọi tình huống. Nàng đã nghĩ đến cái chết. Chí
Cang mở trừng đôi mắt, nhìn những dòng máu đang làm ướt đẫm lồng
ngực Hà. Chàng chợt nhớ đến lần Hà đã chặt đứt ngón tay. Ôi, trên đời sao
lại có người con gái rắn rỏi thế?
- Mẹ ơi! Mẹ!
Bé Hạt Mưa vừa khóc vừa lăn dưới đất. Bà Phước Tấn vội ôm lấy cháu, bà
cũng không ngăn được tiếng khóc.
- Tuyết Hà con! Con của mẹ!
Bỗng chốc những tiếng gọi: Tuyết Hà! Mẹ! Quận chúa! Làm tòa nhà như
muốn vỡ ra. Trong cái khung cảnh hỗn độn đó, Tuyết Hà mở to mắt, hết
nhìn Cao Hàn rồi nhìn Chí Cang, nàng cố nói:
- Phút cuối cùng, tôi xin hai người hãy cho tất cả thù hận tan biến như cuộc
đời tôi.
Rồi nàng quay sang tìm bé Hạt Mưa, hình như có nụ cười nhợt nhạt trên
môi người mẹ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.