VẪN Ở BÊN ANH - Trang 37

cháu ngoại của mẹ cơ mà.
Bà Phước Tấn đứng bật dậy. Bà vội vã bước nhanh ra cửa
Từ đấy, Tuyết Hà không biết gì đến đứa bé. Bà Phước Tấn cũng không
nhắc đến. Vương Gia thì dĩ nhiên yên tâm. Chắc chắn đứa trẻ kia đã được
“thanh lý” xong rồi.
Đứa con của Tuyết Hà, giống như người chồng ngày nào đã cùng Hà bái
thiên địa trong Ngọa Phật Tự, thoắt hiện rồi biến nhanh, chỉ để lại dấu ấn
trong lòng nàng.
*
Mùa đông năm ấy một lễ cưới được tổ chức long trọng trong hoàng cung.
Tuyết Hà lên kiệu hoa để về làm dâu nhà họ La như giao ước.
Lễ cưới lớn chưa từng có. Cung nữ với những chiếc áo sặc sỡ. Đám rước
đứng dài hai bên đường. Những chiếc kiệu hoa sơn son thiếp vàng, những
trái châu đầy mầu sắc. Tuyết Hà trong chiếc áo thêu rực rỡ, đầu đội mão cô
dâu, đầy châu ngọc, ngồi trên kiệu. Tiếng kèn, trống phên la inh trời. Tiếng
pháo nổ không ngớt. Phỉ Thúy với tư cách a hoàn trung thành theo hầu chủ,
cũng mặc áo mới thêu hoa đi cạnh kiệu. Từ đây về sau họ sẽ là người nhà
họ La.

Cái không khí tưng bừng đó mang lại cho mỗi người một ý nghĩa…
Lễ bái thiên địa, bái cao đường, phu thê giao bái, rồi động phòng.
Buổi tối, dưới ánh hồng lạp, đêm hoa chúc tỏa ngát hương trầm.

Hôm ấy, La Chí Cang uống nhiều rượu, nhưng chưa say. Người thanh niên
mười chín tuổi (lớn hơn cô dâu một tuổi), cảm thấy lòng lâng lâng niếm
vui, sắp được làm chồng một Quận chúa, sắp là rể của Di Thân Vương.

Nhớ lại trước đó, khi đính hôn, mẹ Cang đã tìm cớ ghé qua Vương phủ, lúc
về người đã khen không tiếc lời.
- Cô nàng Quận chúa đó ư? Mắt to, da như bông bưởi… đúng là một người
đẹp, mẹ thấy đã hài lòng. Đó là chưa nói cô ấy ăn nói lại nhỏ nhẹ, lễ
phép… Con nhà gia giáo chừng mực có khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.