VẪN Ở BÊN ANH - Trang 49

- Hạt Mưa này… Con bị té phải không?
- Dạ không! Con bé có tên là Hạt Mưa vội đáp. Nó nhanh nhẩu – Con chỉ
đứng không được vững thôi, chứ chưa làm sao cả. Rồi nó nói tiếp – Nội ơi!
Xe cao lắm đấy. Nội cẩn thận hay để con đỡ nội? Coi chừng té đấy nội.

Bà lão đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con bé, chậm rãi bước xuống
xe. Gió thu thật lạnh, khiến bà rùng mình. Một cơn ho dài tiếp theo, bé Hạt
Mưa phải lấy tay vỗ nhẹ lên lưng bà lão.
Đứng giữa phố lạ, bà đưa mắt nhìn quanh rồi xúc động nói:
- Cuối cùng rồi ta cũng đến được thành Thừa Đức này.
- Bà lão này! Lão xa phu nói – Trời sắp tối rồi, bà nên tìm một quán trọ nào
đó nghỉ chân đi. Ở đây tôi quen thuộc lắm, bây giờ bà đi dọc theo con
đường lớn này, cuối đường nơi góc phố, có một quán trọ vừa rẻ vừa sạch
đấy bà.
- Cảm ơn ông.

Rồi bà nắm tay Hạt Mưa, chầm chậm bước về phía trước. Phố xá xa lạ. Ở
đây có cung điện mùa hè của vua chúa cũ, nên kiến trúc đồ sộ, cổ kính. Tuy
đã bao nhiêu thăng trầm, nhưng những bức tường lớn, những cánh cổng
sơn, khoen vàng vẫn còn, tạo cho người qua đường cái cảm giác hoài xưa.
Bà vừa bước vừa lẩm bẩm:
- Tuyết Hà… Vú thật không làm sao khác hơn được, đành bội ước với lời
thề cũ với Phước Tấn phu nhân, phải mang con của con từ xa đến đây.
Nhưng mà… con thì ở nơi kín cổng cao tường, ta làm sao trao bé Hạt Mưa
tận tay con được chứ?
Một cơn gió thổi qua, cuốn bay những chiếc lá vàng. Gió thật mạnh. Vú
Châu lại gập người xuống ho khúc khắc. Bé Hạt Mưa phải xoa xoa lưng
nội.
- Nội ơi! Ta tìm nhà trọ nhanh lên. Đến đó đi, rồi con sẽ mời thầy thuốc đến
xem bệnh cho nội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.