VẪN Ở BÊN ANH - Trang 61

Chẳng ai có quyền đụng đến ai...ông hiểu chứ?
- Đồ hổn láo! Vương Gia giận dữ, xông tới chụp lấy ngực áo Cao Hàn –
Hừ. Đó chỉ là một sự đổi đời, cải triều hoán đại...như một màn kịch...Mày
dù có thay tên đổi họ thế nào thì trong con mắt tao thế giá mày cũng không
thay đổi...Tao vẫn khinh thường, ghê tởm. Tao thù mày...Vì chính
mày...Mày đã mang nhục vào nhà tao...Thật tiếc...Phải chi lúc đó tao cho
mày một nhát kiếm là xong...
- Vương Gia này!
Anh chàng có tên là A Đức bước tới, nắm lấy tay Vương Gia đẩy nhẹ.
Vương Gia thấy cái đẩy kia đầy sức mạnh làm ông không thể không buông
Cao Hàn ra. Ông tròn mắt nhìn gã thanh niên. Đây là Cao Hàn chứ không
còn là Cố A Mông, cạnh hắn có cả một cao thủ hầu cận. Ông chợt hiểu.
A Đức lên tiếng với nụ cười:
- Vương Gia, có gì ta nghiêm chỉnh thảo luận. Thiếu gia chúng tôi đến đây
với thiện ý. Mong là ông cũng dùng lễ đáp lại là tốt hơn.
Hừ...Thế là thế nào? Vương Gia giận xanh mặt.
Ông chưa kịp nói gì thì bà Phước Tấn đã bước tới đứng giữa hai người. Bà
nhìn Cao Hàn:
- Thế còn mẹ cậu đâu? Hai mẹ con chưa gặp nhau à? Bà ấy chưa tìm gặp
cậu?
- Bà nói gì? Cao Hàn giật mình quay qua. Mẹ tôi đi gặp tôi? Tôi bị đày mãi
tận Tân Cương làm sao gặp? Sau giải phóng, tôi lại lưu lạc khắp nơi rồi về
Phước Kiến, mẹ tôi làm sao biết ở đâu mà tìm? Lúc mới quay lại Bắc Kinh,
tôi có đến gian nhà cũ mà mẹ con tôi đã sống. Nhưng bây giờ nhà mục nát
mà đã đổi chủ. Những người chung quanh nói mẹ tôi đã bỏ đi từ tám năm
trước rồi. Thế quý vị...
Cao Hàn chợt bước tới lớn tiếng:
- Sao? Quý vị đã làm gì mẹ tôi chứ?
- Trời đất! Bà Phước Tấn kêu lên. – Bà ấy chưa gặp cậu? Chính tôi đã cho
bà ấy địa chỉ của cậu. Tôi đã nói rõ là thôn Ha La tỉnh Tân Cương. Tôi còn
cho lộ phí nữa. Đúng ra...phải đến đấy rồi chứ?
Cao Hàn ngẩn ra, Vương Gia cũng ngẩn ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.