VĂN PHÒNG THÁM TỬ SỐ 1 DÀNH CHO CÁC QUÝ BÀ - Trang 185

sẽ tốt hơn”.

“Tốt hơn nhiều”, Ramotswe trả lời, nghĩ nhanh. “Thực sự tôi không

muốn gặp bác sĩ với tư cách là một bệnh nhân. Tôi đã từng làm việc với
anh ấy, khi anh ấy ở Nairobi. Tôi là một y tá dưới quyền anh ấy. Tôi chỉ
muốn tới chào hỏi thôi”.

Tâm trạng cô y tá trở nên thoải mái, thân thiện hơn.
“Tôi sẽ pha trà cho cô”, cô ta đề nghị. “Ngoài trời vẫn còn nóng”.
Ramotswe ngồi xuống và đợi cô y tá quay lại với một ấm trà.

“Cô có biết bác sĩ Komoti khác không?” cô hỏi. “Anh trai thì phải?”
“Ồ có chứ”, cô y ta nói. “Chúng tôi rất hay gặp anh ấy. Anh ấy tới đây

giúp chúng tôi. Hai hoặc ba lần mỗi tuần”.

Ramotswe từ từ đặt cái cốc xuống. Tim cô đang nhảy trong lồng ngực;

nhận ra rằng giờ đây mình đã nắm được gốc rễ của vấn đề. Nhưng cô sẽ
phải làm ra vẻ thật tự nhiên.

“Ồ, họ cùng làm ở Nairobi”, cô nói, vẫy tay trong không khí như thể mọi

chyện chẳng là gì. “Người này giúp người kia. Và bệnh nhân thường không
biết mình đang gặp hai bác sĩ khác nhau”.

Cô y tá cười phá lên. “Họ cũng làm như thế ở đây. Tôi không chắc có

công bằng với bệnh nhân không, nhưng không ai nhận ra hai người bọn họ.
Vì vậy dường như mọi người đều thấy thỏa mãn”.

Ramotswe lại nhấc cốc trà lên và đưa qua để được rót đầy. “Thế còn cô?”

cô nói. “Cô có thể phân biệt được họ chứ?”

Cô y tá trao cốc trà cho Ramotswe. “Tôi có thể nhận ra qua một điểm”,

cô nói. “Một người thực sự giỏi – người còn lại vô dụng. Người vô dụng
không biết bất cứ gì về thuốc men. Tôi thấy thật là kỳ lạ khi anh ta đã tốt
nghiệp trường y”.

Ramotswe nghĩ nhưng không nói ra: Anh ta không hề tốt nghiệp trường

y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.