VĂN PHÒNG THÁM TỬ SỐ 1 DÀNH CHO CÁC QUÝ BÀ - Trang 190

Không có lời đáp lại từ trong nhà, nhưng cô cảm thấy có tiếng sột soạt

giữa những bụi rậm. Cô quay lại với vẻ có lỗi và nhìn chăm chú. Nó là một
cái chày màu đen lớn, một cái gậy chơi cricket bọc sắt có cái cổ bằng sừng,
trưng bày như một chiến lợi phẩm nhỏ, vài con côn trùng có lẽ đã chết vì
khát. Những kẻ hủy diệt nhỏ bé, những kẻ chiến thắng nhỏ bé; giống như
chúng ta, cô nghĩ; khi nhìn từ trên xuống chúng ta không hơn gì cái gậy
chơi cricket bọc sắt.

“Cô?”

Cô quay ngoắt lại. Một phụ nữ đang đứng trên lối ra vào, chùi tay vào

một mảnh giẻ.

Ramotswe bước qua cái cổng không dính vào tường.
“Bà Dumela”, cô nói. “Tôi là Ramtswe”.

Người phụ nữ gật đầu. “Tôi là Notshi”.
Ramotswe ngắm kĩ bà ta. Bà ta gần sáu mươi tuổi, mặc chiếc váy dài,

loại váy mà phụ nữ Herero thường mặc, nhưng bà ta không phải là người
Herero - cô có thể khẳng định thế.

“Tôi tới gặp chồng bà”, cô nói. “Tôi phải hỏi ông ấy vài việc”.

Người phụ nữ bước ra khỏi bóng ngôi nhà và đứng trước mặt Ramotswe,

nhìn thẳng mặt cô không hề bối rối.

“Cô tới đây vì việc gì? Cô muốn mua cái gì phải không?”
Ramotswe gật đầu. “Tôi nghe ông ấy là một bác sĩ rất giỏi. Tôi có rắc rối

với một phụ nữ khác. Cô ta quyến rũ chồng tôi và tôi muốn cái gì đó để
ngăn cô ta lại.”

Người phụ nữ lớn tuổi mỉm cười. “Ông ấy có thể giúp cô. Có thể ông ấy

có vài thứ. Nhưng bây giờ ông ấy không ở nhà: ông ấy ở Lotbatse tới tận
thứ bảy. Cô sẽ phải quay lại sau vậy”.

Ramotswe thở dài. “chuyến đi dài và tôi khát lắm. Bà có nước không?”
“Có, tôi có nước. Cô có thể vào trong và ngồi nghỉ trong lúc uống nước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.